Chương 6: Chàng trai ấm áp

Sau một hồi nói chuyện, tâm trạng Tân Triều Dương đã tốt hơn rất nhiều.

Buổi chiều làm hai bài kiểm tra liên tiếp là Toán và Vật Lý, hơn 4 giờ xuống dưới, tuy rằng bị bài khảo sát quật lên quật xuống, nhưng trạng thái của cậu so với buổi sáng đã được cải thiện. Sau đó, Cao Chí Kiên chạy đi chơi bóng với tụi bạn bỏ lại hai người. Lâu Hành liền mang Tân Triều Dương đi đến trước trường, đến một nhà hàng nhỏ trang trí đơn giản để ăn cơm chiều. Sau khi ăn xong, Lâu Hành nói muốn dẫn cậu đi tham quan ký túc xá.

Tân Triều Dương kinh ngạc: "Không phải cậu là học sinh ngoại trú sao?"

Buổi chiều khảo sát xong môn đầu, thời gian nghỉ ngơi cậu đều được nghe Cao Chí Kiên phổ cập khoa học. Nhờ sự việc "Nơi gửi xe đạp tình yêu", cậu mới biết Lâu Hành giống cậu đều là học ngoại trú.Lâu Hành nói:

"Buổi tối tôi không ở ký túc xá, nhưng tôi ở ký túc xá có giường ngủ, giữa trưa có thể tới đó nghỉ ngơi, ngày thường tắm rửa hoặc làm gì cũng được."

"Còn có thể như vậy!"

Tân Triều Dương gõ gõ trán, ảo não nói:

"Buổi sáng chủ nhiệm hỏi cậu có muốn đăng kí một phòng hay không, mình không đồng ý. Thì ra ý thầy ấy là vậy."

Lâu Hành cười cười:

"Không quan trọng, nếu cậu muốn giường ngủ, có thể làm bất cứ lúc nào."

Dừng một chút, anh nói tiếp: "Ký túc xá của tôi còn có giường trống, nếu cậu muốn, tôi có thể nhờ chủ nhiệm sắp xếp nơi đó."

"Vậy thì tốt quá."

Tân Triều Dương cảm thấy không thể tốt hơn, nếu không phải Phòng Giáo Vụ đã tan, có lẽ cậu sẽ chạy đi đăng ký ngay rồi. Khu vực nghỉ ngơi của Thập Nhất Trung điều kiện không tệ, gồm 6 tầng. Phòng ngủ khá đơn giản, bốn người một phòng, có điều hòa, còn có ban công nhỏ và phòng vệ sinh. Hành lang mỗi tầng đều có bồn rửa mặt, còn có máy giặt. Tân Triều Dương nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ, vừa đi đường vừa nhìn xem, đi bộ lên đến tầng 5 vẫn không hề cảm thấy mệt.

Phòng ký túc xá của Lâu Hành ở lầu 5, phòng 503. Mở cửa ra, bên trong thực sự sạch sẽ. Giường ở ký túc xá là giường đôi, đại khái là học kỳ mới bắt đầu xảy ra vài chuyện, phòng ở có chút trống vắng, chỉ có một giường treo mùng, có người sử dụng, ba giường còn lại chưa lắp ván giường vào. À cũng không phải hoàn toàn trống không. Còn có một góc thả bóng rổ, cầu lông, một ít sách bài tập.

Ngoài giường với của sổ còn có một không gian nhỏ để sinh hoạt, trang trí đồ vật, phía trên còn có một kệ sách. Tân Triều Dương nhìn đến một cái bàn để đầy sách, bài thi, đèn bàn, còn có một chậu cây xương rồng nhỏ. Một bàn khác lại rất sạch sẽ, sạch sẽ đến cái gì cũng không có. Lâu Hành đóng cửa sổ lại, mở điều hòa, tiếp theo kéo ghế bảo với Tân Triều Dương: "Ngồi đi."

Tân Triều Dương lập tức chỉ một cái giường bên dưới, vui vẻ hỏi Lâu Hành: "Đây là giường của cậu hả?"

Lâu Hành chỉ vào giường phía trên, nói:

"Giường này không của ai, cậu ngủ ở đó đi, sắp xếp một chút có thể nghỉ ngơi."

"Tốt nha."

Tân Triều Dương cũng rất vui lòng khi cùng anh chia sẻ một bên giường, nhưng vẫn tò mò mà nhìn sang một chiếc giường khác. Nghe Lâu Hành hành như vậy, giường bên này có người, không biết có phải là học sinh ngoại trú hay không, chưa kịp thu dọn đến. Không chờ cậu hỏi, Lâu Hành ra một hòm thuốc, mở ra, lấy ra một lọ thuốc trật khớp.

Anh nhìn Tân Triều Dương nói:

"Tôi thấy lúc làm bài cậu luôn xoa bả vai, mau cởϊ áσ ra đi, tôi xem vết thương có nghiêm trọng không."

Tân Triều Dương ngơ ngẩn.

"Cậu đưa mình đến đây vì muốn xem vết thương cho mình sao?" Tân Triều Dương xúc động.

Buổi sáng bị người đẩy đυ.ng vào cửa sổ, vai trái bị đυ.ng phải, tuy rằng có chút đau, chính cậu cũng không có để trong lòng. Không nghĩ tới Lâu Hành phát hiện vẻ khác thường của cậu, còn muốn xem cho cậu. "À"

Lâu Hành thấy bộ dáng cảm động của cậu, hơi hơi mỉm cười, xoa đầu cậu:

"Được rồi, lát nữa còn khảo sát, cậu nhanh lên đi."

"Ừm"

Tân Triều Dương đáp lại mang theo chút giọng mũi, cảm giác được sự ấm áp mà Lâu Hành mang lại. Cậu cởϊ áσ hoodie, Lâu Hành thấy được vết thương trên vai. Làn da cậu rất trắng nên vết bầm tím xanh nổi bật trên khoảng vai nhỏ. Lâu Hành nhíu mày, đặt thuốc xuống, cẩn thận kiểm tra rồi thử ấn ấn vào vai cậu, vừa ấn vừa hỏi cậu có đau không.

"Ưm, có một chút đau." Tân Triều Dương thành thật mà trả lời.

Bản thân cậu có kinh nghiệm khi giao tiếp cùng bác sĩ, cũng cảm thấy tò mò khi nhìn Lâu Hành thuần thục như một bác sĩ. Cậu nhất thời thất thần, Lâu Hành lần này ấn mạnh, làm cậu đau đến mức la lên một tiếng.

Lâu Hành thu tay lại, nói cho cậu: "Chỉ là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng đến xương. Máu bầm thì chỉ cần xoa bóp một chút sẽ đỡ thôi."

Anh rót thuốc vào lòng bàn tay, xoa cho nóng, mới ấn vào bả vai Tân Triều Dương, bắt đầu xoa ấn.

"Sẽ đau, cậu nhịn một chút."

"Không đau."

Tân Triều Dương bởi vì chuyện đôi mắt, đã từng va đập rất nhiều, khả năng chịu đau cao, tuy rằng thân thể hơi run vì đau, nhưng có thể chịu đựng. Lâu Hành thấy thế, nhưng vẫn không giảm sức lực.

Xoa ấn một lát, chờ đến khi chỗ bầm đỏ lên, Lâu Hành thu tay, nói:

"Buổi tối tắm rồi lại xử lý một chút, khi về nhà cậu có thể thoa Vân Nam Bạch Dược* hoặc là chườm nóng đều được."

(*Vân Nam Bạch Dược có tác dụng cầm máu, tăng tuần hoàn máu và từ đó làm giảm các vết máu tụ, giảm sưng.)

"Bạn cùng bàn, cảm ơn, thật sự cảm ơn cậu." Tân Triều Dương một bên mặc quần áo, một bên cảm kích nói.

Lâu Hành cong cong khóe miệng, từ vách trên bàn lấy khăn giấy lau tay, nói:

"Chỉ cảm ơn bằng lời nói thôi hả?"

"Hả?" Tân Triều Dương nhất thời không hiểu ý.

Lâu Hành cười nói: "Cả ngày nay cậu luôn nói cảm ơn với tôi."

Tân Triều Dương nhớ tới những việc xay ra trước đó, gãi gãi đầu, xấu hổ nói:

"Hôm nay làm phiền cậu nhiều rồi."

"Không phiền." Lâu Hành nói.

Tân Triều Dương giật giật bả vai, trên đó vẫn lưu lại nhiệt độ, phảng phất còn giữ lại độ ấm của bàn tay Lâu Hành. Cậu không khỏi lộ gương mặt tươi cười, nói:

"Bạn Lâu Hành, cậu là người tốt."

Không đợi Lâu - được phát thẻ người tốt - Hành trả lời, lại nghe cậu nói từ tự đáy lòng: "Quả nhiên, ai tên này đều là thiên sứ!"

Lâu Hành: "....."

Lâu Hành không thể tiếp tục đề tài này, từ tủ đồ lấy ra bộ đồ đồng phục, nói với Tân Triều Dương:

"Chờ tôi năm phút, tôi đi tắm rửa một chút. Cậu ở đây tham quan đi, rồi suy nghĩ xem có nên chuyển vào không."

"Được, cậu cứ đi đi, không cần để ý mình đâu." Tân Triều Dương ngồi xuống, tỏ vẻ mình có thể tự lo được.

Lâu Hành gật gật đầu: "Nếu cậu khát nước, có thể lấy nước ở máy lọc nước, trong ngăn tủ của tôi có một cái ly."

Tân Triều Dương ừm một tiếng, sau khi nhìn Lâu Hành vào phòng tắm rồi nhìn ngắm xung quanh. Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy giường tầng, thừa dịp không có ai ở đây liền cởi giày bò giường phía trên. Điều hòa, máy lọc nước, tủ quần áo, án thư, còn có gậy phơi quần áo, cây xanh,... Đương nhiên, Tân Triều Dương cảm thấy hứng thú nhất, vẫn là tủ đồ của Lâu Hành. Chỉ là chủ nhân không ở đây, với những gì cậu đã được dạy thì còn lâu cậu mới xem trộm đồ người khác, mặc dù Lâu Hành có nói cậu có thể lấy vật ở trong ấy.

Lâu Hành còn sợ cậu đợi lâu nhàm chán, khoảng năm phút liền đi ra. Lâu Hành không nghĩ Tân Triều Dương lại không ở trong phòng bật điều hòa, ngược lại cậu ngồi xổm phía góc ban công, nhìn những đồ vật trong thùng xốp.

"Cậu chưa thấy những món đồ như vậy sao?"

Lâu Hành cho rằng cậu tò mò với những bọt biển. Tân Triều Dương ngẩng đầu, chỉ vào một thứ hỏi hắn: “Cậu để thủy tiên chen lấn nhau như vậy, sẽ không ảnh hưởng nở hoa sao?"

Lâu Hành đứng hình mất 5s, nhịn không được hỏi cậu:

"Bên cạnh cái thùng kia, cậu biết nó không?"

Bên này có tận bốn thùng, Tân Triều Dương không biết hắn hỏi cái nào, liền thành thật mà nói: "Nha đam, xương rồng, còn có hành."

Lâu Hành buồn cười:

"Cậu nhìn thấy ở đâu mà có chuyện thủy tiên trồng chung với hành vậy? Đây là tỏi, sẽ không nở hoa."

Tân Triều Dương: "....."

Tân Triều Dương mặt mày đỏ lên. A a a a a! Cậu quá ngốc!Đã nhận ra hành, vậy mà ngu ngốc cho rằng đây là hoa thủy tiên. Lâu Hành biết cậu mặt mỏng, không nhẫn tâm chê cười, giơ tay nhìn thời gian, phát hiện còn sớm, liền nói:

"Cậu có vội trở về không? Không cần vội, lại đây ngồi một chút, tôi đem quần áo đi giặt sạch."

Sự chú ý của Tân Triều Dương bị dời đi, vui vẻ nói: "Mình có thể đi với cậu không?"

"Nếu cậu không chê nóng thì có thể đi cùng." Lâu Hành nói.

So với việc ngồi không trong phòng điều hòa, Tân Triều Dương đối với việc khảo thần đi giặt quần áo càng hứng thú hơn, nhắm mắt theo Lâu Hành.

Lâu Hành ấn nút tắt điều hòa, mở cửa sổ cho thông gió, rồi sau đó cầm quần áo dơ trong giỏ, lại đem thêm một cái thau nhỏ. Tân Triều Dương thấy, vội nhận thau đó, cầm trên tay. Lâu Hành cũng không từ chối sự giúp đỡ, dẫn cậu đến một bồn nước.

Tân Triều Dương thấy anh vặn vòi nước, nhìn thấy máy giặt cách đó không xa, hỏi: "Không cần dùng máy giặt sao?"

Lâu Hành nghĩ rồi nói thật với cậu:

"Chỉ có vài món đồ, tùy tay liền giặt sạch, tôi không quen dùng đồ công cộng."

Tân Triều Dương không thấy thói quen này có gì lạ cả, chỉ là không nghĩ đến. Thử nghĩ một chút, đổi lại là cậu, cũng sẽ không thích dùng máy giặt nhiều người đã dùng, chỉ là.....

"Vậy tại sao cậu không mang về nhà giặt?" Tân Triều Dương không hiểu, liền mở miệng hỏi.

Lâu Hành không nói với cậu về mẹ mình, cười cười nói:

"Mang đi mang về rất phiền, nếu vậy có ký túc xá cũng vô dụng sao!"

Tân Triều Dương bừng tỉnh: "Cũng có lý."

Vừa nhìn là biết Lâu Hành thường xuyên giặt quần áo, đổ một ít xà phòng, nhanh chóng giặt, bỏ vào thau rồi nhanh chóng xả nước giặt lại. Thấy anh làm một lần, đến lần thứ hai, Tân Triều Dương nhịn không được nóng lòng muốn thử nói:

"Mình có thể thử một chút sao?" Thật đúng là một đứa trẻ tò mò.

Lâu Hành nhìn đứa trẻ chưa trải qua những chuyện này, cũng không làm cậu mất hứng, tránh ra: "Tới đây đi."

Tân Triều Dương hưng phấn tiến lên, học theo Lâu Hành, đem quần áo giũ ra, đặt ở trong nước đong qua đưa lại, nhắc tới tới, lại thả lại thả đi đùa nghịch nhiều lần. Cậu vốn dĩ cho rằng rất đơn giản, nhưng vắt vài lần, thế nhưng quần áo vẫn là một bọc nước.

"Làm sao bây giờ?" Tân Triều Dương nhìn Lâu Hành.

Lâu Hành nhận lấy, quần áo ở trên tay anh dạo qua một vòng liền vắt khô. Tân Triều Dương sờ sờ phía trên, phát hiện thật sự không còn nước, không khỏi tán thưởng:

"Bạn cùng bàn, cậu mạnh thật nha."

Không so sánh không đau thương. Sự đối lập của hai người rất rõ ràng. Cả ngày nay ở chung, cậu đối với Lâu Hành đã không còn sự xa lạ, trực tiếp nhéo cánh tay hắn:

"Thật sự có cơ bắp! Cậu cũng quá lợi hại đi!"

Lâu Hành lại bị cậu chọc cười: "Thế này có gì lợi hại, cậu không có sao?"

"...Cậu xem đi." Tân Triều Dương nắm tay, ra sức thúc thúc khuỷu tay. Cánh tay cậu dùng lực một chút cũng có chút cơ bắp, nhưng so sánh với Lâu Hành là không thể.

Lâu Hành lúc này mới chú ý tới thiếu niên tuy rằng lớn lên cao, nhưng dáng người đơn bạc, khung xương cũng nhỏ. Thấy biểu tình không hài lòng của cậu, Lâu Hành an ủi nói:

"Cậu còn nhỏ, thời gian sau sẽ có thôi."

Tân Triều Dương hừ nhẹ một tiếng:

"Tạm tin cậu một chút."

Lâu Hành trong lòng buồn cười, nhưng cũng không muốn cậu mất hứng, đánh lạc hướng:

“Còn muốn giặt không?"

"Có." Tân Triều Dương hứng thú vẫn không giảm, theo công thức mà giặt quần đồng phục, nhưng lần này cậu không có không biết lượng sức mà vắt quần nữa, trực tiếp giao cho Lâu Hành.

Lâu Hành vắt khô lúc sau, đem vài thứ giặt lại. Tân Triều Dương thấy đó là vớ và có cả... qυầи ɭóŧ đen, sờ sờ cái mũi, ngượng ngùng dời tầm mắt tầm mắt. Bộ dáng này làm Lâu Hành cảm thấy có chút buồn cười. Đứa nhóc này da mặt quá mỏng.