Chương 5: Tiên sinh

Thập Nhất Trung không tính là quá lớn, hai mươi phút sau đã xem hết những chỗ cần xem, buổi chiều còn có hai bài khảo sát, mọi người liền cùng nhau trở về lớp. Khoa văn lớp 1 và khoa học tự nhiên lớp 7 không ở cùng tầng, mấy người vừa đi đến thang lầu liền tạm biệt Vương Sơ Tuyết, trở lại phòng học. Trong lớp, không ít người nằm bò ra bàn ngủ, một số ít ngồi ôn bài.

Tân Triều Dương ngồi xuống, liền gấp gáp lấy ra di động, tiếp tục dò xem phiếu điểm của khảo thần. Cao Chí Kiên cùng Dương Tinh Tinh cũng ghé vào bàn cậu, cùng nhau xem, thỉnh thoảng còn nhỏ giọng thảo luận, trong miệng toàn là cảm khái.

Lâu Hành ngồi ở một bên, đem sách ra đọc, thi thoảng nhìn sang bọn họ, cũng không tham gia cùng bọn họ thảo luận. Nhập học cao nhất ( lớp 10), đây chỉ mới là khởi đầu. Lâu Hành mấy năm nay tới, ở Thập Nhất Trung đã lập không biết bao nhiêu kỉ lục, chỉ sợ sau này khó ai có thể phá được kỉ lục đó. Từ nhập học lớp 10 đến thi cuối kì lớp 11, thi thử, khảo sát giữa kì học, cuộc thi tỉnh, thi quốc gia, ước chừng khoảng 30 cuộc thi, không có ngoại lệ, tất cả đều đứng nhất. Thi Khoa học tự nhiên không khi nào dưới 740 điểm, tổng điểm các môn chưa bao giờ ít hơn 1040 điểm. Càng nhìn bảng điểm này, Tân Triều Dương càng cảm thấy quá đáng sợ. Cậu quyết định, Lâu Hành từ hôm nay sẽ là người thứ hai mà cậu sùng bái.

Cao Chí Kiên hỏi cậu: "Có phải đã thoải mái hơn không? Lâu Hành cậu ta không phải người, khi nhìn rõ sự thật này, chúng ta sẽ thấy trước mắt là một khung cảnh tươi sáng.

Tân Triều Dương nhấp miệng cười, nhịn không được cũng vui đùa:"Ta cảm thấy, mọi thứ đều tốt."

Cao Chí Kiên bị cậu nói đến cười ra tiếng. Thấy cậu còn tiếp tục xem phiếu điểm, Cao Chí Kiên nhớ tới một sự kiện, nói:

"Đúng rồi, bạn học Triều Dương, cậu còn chưa nói mình biết về vị Lâu tiên sinh. Mình tò mò quá, mau nói đi."

Tân Triều Dương nhìn thấy trái phải đều có người đang ngủ, hiện tại thảo luận cái này được sao? Cậu sợ chính mình kích động, không khống chế được âm lượng. Cao Chí Kiên xua xua tay:

"Không có việc gì, còn có mười phút liền vào học, lúc này coi như gọi bọn họ dậy cho tỉnh táo."

Dương Tinh Tinh cũng nói: "Đúng vậy, cậu nói một chút đi, mình cũng muốn nghe."

Ngón tay Lưu Hành khẽ động: "....." Có lẽ sẽ thú vị.

Trải qua những chuyện vừa rồi, Tân Triều Dương đã hiểu hơn về tihs cách của bọn họ, cũng không còn vì chuyện lúc sáng mà ngại, liền đáp ứng họ. Nói về thần tượng và vấn đề yêu thích khiến cậu vui vẻ và nói nhiều hơn. Cậu mong càng nhiều người biết đến Lâu tiên sinh, biết về quá khứ tuyệt vời của ông ấy và biết Ngài tốt đẹp như thế nào. "Mình đã gia nhập Hội công ích người mù, biết đến lão tiên sinh ấy đã 10 năm rồi, chính là nghe câu chuyện của ông ấy mà lớn lên."

Lâu Hành ngồi không hé răng: "....."

Lão tiên sinh???

Cao Chí Kiên còn ở một bên nói: "Nói vậy là ông ấy rất lớn tuổi?"

Hắn mở ra di động tìm tòi,【 Lâu Hành 】và tìm được không ít thông tin.

"Là cái này sao? Hình như không đúng?"

Cao Chí Kiên nhìn một người đàn ông lớn tuổi, sau đó mở bách khoa toàn thư ra xem. Tân Triều Dương lắc đầu

"Không phải. Lão tiên sinh rất khiêm tốn, trên mạng tìm không thấy hoặc rất ít thông tin của ông ấy. Nhưng ông ấy là người sáng lập của Hội công ích người mù, trên đó có một số thông tin, còn có thể tìm được tác phảm của ngài.

Tân Triều Dương thuần thục mà mở ra địa chỉ web của Hội, tìm được tư liệu ở phần giới thiệu.

Dương Tinh Tinh thò lại gần xem, thất vọng nói:

"Như thế này cũng quá khiêm tốn rồi, ngay cả ảnh chụp cũng không có, cả ngày sinh quê quán giới tính cũng không đề cập."

Nhân vật tóm tắt là thật · tóm tắt chỉ có duy nhất tên đối phương và nguyện vọng ban đầu cùng mong đợi khi thành lập Hội.

Cao Chí Kiên liền tò mò:

"Bạn học Triều Dương, sao cậu lại mê luyến người này, rõ ràng cũng chưa từng gặp qua?"

"Không phải mê luyến, là tôn kính." Tân Triều Dương sửa cách dùng từ của Cao Chí Kiên, rồi sau đó lắc đầu nói:

"Mình chưa từng gặp qua, cùng lắm, mỗi năm mình đều sẽ viết thư cho ngài ấy."

Nói đến đây, cậu như một fan nhỏ mà không giấu nổi ý cười. Đó là chuyện của rất nhiều năm trước. Lâu Hành nghe thế một câu, bỗng dưng nhớ lại chi tiết nào đó, cũng sáng tỏ một ít việc. Những điều đó làm anh kinh ngạc, nhịn không được quay đầu nhìn về phía Tân Triều Dương. Đứa nhỏ này, chẳng lẽ là.....

Tân Triều Dương vội hỏi hắn: "Bạn cùng bàn, cậu muốn xem sao?"

".....Không được." Lâu Hành chỉ chỉ cuốn sách trên tay, ý bảo mình đang bận.

Tân Triều Dương cũng không ép anh, tiếp tục cùng Cao Chí Kiên và Dương Tinh Tinh nói về lão nam thần của mình.

Mà Lâu Hành dời tầm mắt xuống sách, trong lòng có chút mơ hồ. Họ Tân, đôi mắt không tốt, cùng tuổi với anh, còn cùng anh trao đổi thư. Những chi tiết này, cũng đủ để Lâu Hành đoán ra thân phận của cậu. Cậu chính là đứa con của nhà họ Tân năm đó.

Lâu Hành mang theo ký ức kiếp trước luân hồi, vừa sinh ra đã hiểu biết nhiều kiến thức. Trước năm ba tuổi, anh được nuôi dưỡng ở nhà ông ngoại. Mà ông ngoại anh - Trịnh Lâm Phong cùng Tân lão tiên sinh quan hệ rất tốt, coi nhau như người thân trong gia đình. Tuy rằng vì một ít chuyện xảy ra, hai nhà đã không còn lui tới, nhưng trước khi ông ngoại qua đời, Lâu Hành cũng thường xuyên tiếp xúc với người nhà họ Tân. Anh còn nhớ rõ, đứa con trai nhỏ nhà họ Tân mình đã gặp qua, là tại lễ tang ông ngoại anh. Tân Triều Dương chính là đứa nhỏ mà nhà họ Tân dẫn đến, còn nghe ông cậu nói đến an ủi mình, không cần tỏ ra khổ sở, là người muốn dẫn anh về nhà...Đến đây, Lâu Hành không nhịn được mà nhìn Tân Triều Dương. Lúc này, anh nhận ra những nét quen thuộc trên gương mặt cậu thiếu niên. Tân Triều Dương lớn lên với khuôn mặt tinh xảo, phần lớn là giống mẹ cậu nhưng phải kể đến tổng thể khuôn mặt đều mang khuôn mẫu của người nhà họ Tân, khóe miệng hơi giương cao, tuy không có lúm đồng tiền nhưng khi cười lên lại mang cảm giác ngọt ngào... cậu trong trí nhớ anh vẫn vậy, giống như đúc. Nếu có gì không đúng, đại khái là tóc của cậu. Lâu Hành còn nhớ rõ, người kia nói chuyện mềm mại, ngón tay mềm mại, nắm tay anh nói: "Cậu muốn khóc sao? Mình ôm cậu nhé!" Nhóc con có mái tóc xoăn mềm. Nhưng đến bây giờ tóc cậu vẫn mềm, lại thẳng. Còn có, tên cậu không gọi là Tân Triều Dương, anh đoán sau khi xảy ra chuyện, nhà họ Tân mới đổi tên cho cậu.

"Bạn cùng bàn"

"Anh Lâu, cậu nhìn chằm chằm bạn học tiểu Tân làm gì?"

Giọng Cao Chí Kiên kéo Lâu Hành ra khỏi hồi tưởng, hắn mới phát hiện ra mình đã nhìn chằm chằm vào Tân Triều Dương chăm chú.

"Không có gì, thất thần."

Anh nhìn Tân Triều Dương cười xin lỗi. Cao Chí Kiên nhìn anh với ánh mắt quái lạ, nói ra những lời trong lòng: "Lâu Hành, cậu không giống bình thường nha."

Lâu Hành cười cười, chưa nói gì, chỉ là trong lòng khó tránh khỏi phức tạp. Đứa nhỏ này đã trưởng thành, đã trải qua những khó khăn mà người khác chưa trải. Chỉ là, sau tất cả cậu vẫn luôn giữ lại sự mềm mại và tươi sáng. Lâu Hành bỗng nhơ lại ngày đó ở tang lễ, anh không khóc nhưng ngược lại, nhóc con lại khóc đến thảm thương. Lâu Hành trong lòng khẽ than thở, càng cảm thấy quyết định ban đầu của mình là đúng. Tuy không biết đứa nhỏ này tại sao chuyển trường tới Ninh Thị, nhưng chỉ cần anh ở chỗ này một ngày, nhất định sẽ chăm sóc và bảo vệ nhóc con ngày đó.

Tân Triều Dương đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả, thấy Lâu Hành không phải muốn cùng mình nói chuyện, lại đem lực chú ý đặt ở nam thần của mình. Trên web về Lâu tiên sinh này, thông tin cá nhân gần như không có nhưng thành tựu và lại không hề bị sơ lược. Dương Tinh Tinh click mở sau đó kéo xuống phái dưới, thấy được một đoạn thành tựu thật dài.

+ Năm 2008, Lâu Hành tiên sinh thành lập Hội công ích người mù.【hoạt động cho tới bây giờ, số lượt đăng ký thành viên đã đạt 103 vạn người, được lợi từ thành viên đã đạt 27.8 vạn người.】

+ Năm 2009, Lâu Hành tiên sinh ở Kinh Thị thành lập Sở công ích tiểu học số một, là trường học giảng dạy cho người mù.

+ Năm 2010,.....

Có rất nhiều thành tích, còn có một loạt tác phẩm của hắn, có sách chữ nổi, sách nói, thư pháp, hội họa kéo dài cả mấy chục trang. Dương Tinh Tinh đã xem đủ: "Wao."

Cao Chí Kiên cũng kinh ngạc cảm thán: "Này bức họa thật sống động! Không nghĩ tới người mù cũng có thể vẽ đẹp như vậy, rốt cuộc là làm thế nào làm được như thế?!”

Đó là một bức tranh vẽ ngọn núi sừng sững đơn độc hướng về phía mặt trời, cho dù được chụp bằng điện thoại đặt trong khung hình nhỏ nhưng vẫn không làm lu mờ vẻ hùng vĩ của nó. Cho dù là người không am hiểu hội họa cũng sẽ cảm thấy đây là một bức tranh tuyệt diệu.

Tân Triều Dương vội vàng giải thích: "Lão tiên sinh không phải người mù, hắn chỉ là chuyên chú với chuyện làm công ích. Thư pháp và hội họa của ngài ấy dược rất nhiều người công nhận, rất nhiều người thu thập một tác phẩm của ngài ấy đều rất khó khăn, chỉ khi nào Quỹ hội có đấu giá từ thiện mới xuất hiện những tác phẩm ấy. Tất cả tiền bán đấu giá đều được ngài ấy làm từ thiện, giúp ích cho rất nhiều người."

"Sao lại có người đỉnh như vậy. Thật ngưỡng mộ.

Cao Chí Kiên cúi đầu gần hơn, đi lật xem những bức tranh chữ, liên tục than nói chiêu thức ấy tự cũng ngưu bức** quá độ, một bản chữ ngàn vàng.

(**ngưu bức, (牛逼): một biểu tượng được dùng online để tỏ ý khen ngợi điều gì đó là hay, là thú vị)

Dương Tinh Tinh chụp lấy tay hắn:

"Mình còn chưa xem xong đâu."

Hai người một bên xem một bên khen không dứt, Tân Triều Dương còn ở một bên nói:

"Không chỉ thư pháp và vẽ, lão tiên sinh còn rất am hiểu về âm nhạc - nghệ thuật. Các cậu mau xem phía dưới này có ca khúc đó, đều là do lão tiên sinh đàn tấu, đại bộ phận là cổ khúc, còn có đàn tranh, ống tiêu,..... toàn những nhạc cụ quý. Chỉ là nghe khúc đó, người ta có thể cảm nhận được lão tiên sinh dường như có một trái tim trống trải, đức cao vọng trọng, không màng danh lợi, đặc biệt đặc biệt đặc biệt người tốt!"

Cậu đối với "Lâu lão tiên sinh" mang một lòng kính yêu, khi nói đến đối phương, hai mắt đều là những ngôi sao nhỏ.

Lâu Hành: "....." Lâu Hành có chút ngồi không yên. Hắn khụ một tiếng, nhắc nhở nói:

"Còn muốn khảo thí không, mau thu dọn đi!"

Dương Tinh Tinh đang có cảm xúc, đáng tiếc nói:

"Mình còn muốn nghe một chút nữa." Nàng cũng là một người yêu thích âm nhạc cổ phong.

Cao Chí Kiên cũng có chút hứng thú, hỏi Tân Triều Dương:

"Có thể chia sẻ sao?"

Tân Triều Dương lắc đầu:

"Đó đều là tác phẩm tư nhân của lão tiên sinh, cũng chỉ cung cấp cho Quỹ hội một lần duy nhất, không cho đăng lại. Nếu các cậu muốn nghe, có thể đăng ký làm hội viên của quỹ hội. Không chỉ những tác phẩm của lão tiên sinh, còn có thể được xem rất nhiều video và hình ảnh về hoạt động công ích, tràn đầy năng lượng, rất giá trị nha."

"Có APP sao?" Cao Chí Kiên hỏi.

Tân Triều Dương nói: "Không có, mình sẽ chia sẻ link cho các cậu, có muốn không?"

Cao Chí Kiên và Dương Tinh Tinh liền đáp ứng, Tân Triều Dương nhìn về phía Lâu Hành, ý tứ thực rõ ràng. Lâu Hành trong lòng thở dài, trên mặt mỉm cười:

"Cậu gửi cho tôi đi."

Tân Triều Dương vui vẻ mà cười rộ lên, một bên gửi một bên nói:

"Thật sự rất tuyệt, các cậu xem đi rồi sẽ biết."

Cao Chí Kiên nói: "Không tồi, có vẻ là trang web chính quy, mình sẽ đi quyên góp điểm."

Lại nói với Dương Tinh Tinh: "Tiểu Tinh, cậu thật là. Cái này so với mấy hoạt động ủng hộ minh tinh gì đó của cậu đáng tin cậy hơn nhiều, thay vì tiêu tiền cho thần tượng thì chi cho hoạt động công ít tốt hơn nhiều.

Dương Tinh Tinh nhíu nhíu cái mũi:

"Nữ thần của mình nhân phẩm rất tốt nha. Mấy cái tin của antifan tung ra đã đính chính rất nhiều rồi, mấy cái đó không liên quán đến cô ấy. Nhưng mà cậu nói như vậy cũng không phải không thể. Người ta cũng không quy định quyên góp bao nhiêu nhỉ?" Nàng nhìn về phía Tân Triều Dương.

Tân Triều Dương vội nói:

"Cái này tùy tâm ý mỗi người. Làm việc thiện quý nhất là ở tấm lòng! Hơn nữa đây là web chính quy, mỗi lần quyên góp chi tiêu đều được ghi chép rõ ràng, chuyên nghiệp, có đoàn đội quản lí và video dễ dàng tìm thấy trên mạng.

"Ý kiến không tồi." Dương Tinh Tinh nghe được liền gật đầu.