Chương 4: Yêu thầm

Tân Triều Dương ngoắc mắt, quay đầu nhìn Lâu Hành, bật thốt lên liên tiếp.

"How did you make that? It"s so amazing! Unbelievable! Just, like a miracle you know?!" ( Làm sao cậu làm được điều đó? Như này quá dọa người! Không thể tin được! Quả thực là kỳ tích!)

So với những lời tôn sùng cậu nói về "Lâu Hành tiên sinh", những lời này không tính là gì, Lâu Hành mỉm cười tiếp thu lời khen:

"Cậu quá khen"

Dương Tinh Tinh oa một tiếng, nói: "Bạn học Tân, cậu nói tiếng Anh tốt quá nha!"

Tân Triều Dương lúc này mới phản ứng lại, vừa rồi nhất thời kích động đã quên nói tiếng Trung, liền giải thích:

"Mình có người nhà là người Anh, lúc nhỏ cùng nhau sống, cùng sinh hoạt, nên bây giờ tiếng Anh cũng như tiếng mẹ đẻ thứ hai của mình vậy"

Dương Tinh Tinh cảm thấy hâm mộ: "Tuyệt thật! Mình cũng muốn nhìn xem, nghe nói phong cảnh bên châu Âu vừa đẹp lại rất lãng mạn."

Tân Triều Dương đáp lại:

"Phong cảnh mỗi nơi có một vẻ đẹp riêng. Nếu cậu thích như vậy, cứ vào vòng bạn bè của mình xem thử đi. Trên đó có rất nhiều ảnh mình đã chụp được, rất lãng mạn."

" Được mình rất muốn xem."

Dương Tinh Tinh thực sự thấy rất hứng thú, không nói hai lời liền vào vòng bạn bè của cậu, cùng Khương Thần Hân cùng nhau xem.

Tân Triều Dương cũng cúi đầu, cậu đối với phiếu điểm của bạn cùng bàn rất hứng thú và ngưỡng mộ.

Lâu Hành thấy đã đi đến con đường đầy cây xanh, nhớ tới hình ảnh đứa nhỏ này lúc nãy bị mặt trời làm khó chịu, liền vỗ vỗ cánh tay cậu, nói:

"Đang đi cầu thang đừng nhìn di động"

Nhà ăn nằm ở tầng dưới, Tân Triều Dương vừa nhìn thấy cầu thang dài, liền cất điện thoại vào túi. Đi được một nửa cầu thang dài là đến nhà ăn. Đây là thời gian ăn trưa nên nhà ăn có rất nhiều người, mùi đồ ăn quyện vào nhau, có chút cay mũi. Tân Triều Dương cố không thể hiện sự khó chịu ra bên ngoài, nhìn trái phải xung quanh. Thật nhiều người nha. Cậu là lần đầu tiên cùng ăn cơm trong nhà ăn của trường. Chỉ có thể hình dung rằng rất đồ sộ!

Lúc này, Cao Chí Kiên chỉ về một hướng, hưng phấn nói: "Lâu Hành, cậu mau nhì kìa!"

Lâu Hành không nhìn qua, Cao Chí Kiên không chịu bỏ qua mà thúc giục hắn:

"Mau nhìn xem sao, buổi sáng không phải mình còn chưa nói cho cậu biết là ai viết tấm thiệp đó cho cậu nghe sao? Kìa, cậu ấy ở bên kia!”

Lâu Hành không có hứng thú, Dương Tinh Tinh lại rất tò mò, vội vàng duỗi cổ nhìn. Ngay cả Tân Triều Dương tuy không hiểu chuyện gì cũng cảm thấy tò mò, nhìn sang.

"Sơ Tuyết?!" Dương Tinh Tinh sợ ngây người.

Người kia một mình chiếm một bàn dài, không ai khác chính là bạn cùng bàn cũ của Dương Tinh Tinh - Vương Sơ Tuyết, chính là người học kì mới này xin chuyển sang lớp văn. Vương Sơ Tuyết cũng đã thấy bọn họ, đứng lên vẫy tay:

"Tinh Tinh, lớp trưởng, mau tới, mình đã giành được chỗ ngồi rồi."

Nhưng vị trí cô nàng chiếm cũng quá nhiều rồi. Dương Tinh Tinh đáp ứng, quay đầu kéo Cao Chí Kiên: "Cậu chắc không vậy?"

Cao Chí Kiên hừ một tiếng: " Bạn học Tinh Tinh, cậu có thể nghi ngờ nhân phẩm của mình, nhưng không được nghi ngờ tính chuyên nghiệp của mình. Sao có thể sai. Nếu không lát nữa cậu hỏi cậu ấy thử xem!"

Mới nói được hai câu đã đến bên bàn. Dương Tinh Tinh lắc đầu, nhanh chóng nói: "Đừng, trở về nói sau."

Tân Triều Dương hết nhìn bên này lại nhìn bên kia, vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì, chỉ cảm thấy sắc mặt lớp trưởng có chút khó coi. Cậu chỉ có thể xin giúp đỡ mà nhìn về phía Lâu Hành. Lâu Hành không giải thích nhiều, đem cặp sách đặt ở ghế:

"Trước tiên chúng ta đi lấy cơm!"

Lại nhìn những người khác nói:

"Tôi dẫn cậu ấy đi xem. Các cậu muốn làm gì thì cứ làm."

Vương Sơ Tuyết hơi đỏ mặt nhìn anh một cái, lôi kéo tay Dương Tinh Tinh: "Chúng ta cũng đi thôi."

Đoàn người đi lấy cơm, Lâu Hành không vội vã mà xếp hàng, chỉ Tân Triều Dương bày trí của nhà ăn. Canh với cơm của nhà ăn đều do học sinh tự lấy; các món ăn được các dì phục vụ bày ra ở cửa sổ, dùng thẻ của trường để thanh toán. Sau khi ăn xong, mâm cơm có thể thu dọn, còn có bồn nước để rửa. Sau khi xem qua một lần, hai người lấy mâm đồ ăn, Tân Triều Dương nhắm mắt theo đuôi Lâu Hành.

"Cậu muốn ăn gì có thể nói với dì ấy." Lâu Hành cẩn thận đứng bên trái, tranh những học sinh đi tới đi lui, nói.

Tân Triều Dương nhìn từng mâm món ăn, cho đến khi tới lượt bọn họ vẫn chưa đưa ra được quyết định, chần chừ nói:

"Mình có thể ăn giống cậu không?"

"Có thể." Lâu Hành đáp ứng rồi lấy đồ ăn cho tân Triều Dương. Một người lấy, một người chờ, sau khi lấy đủ hai phần ăn mới dẫn cậu rời đi. Lúc hai người trở về, những bạn học khác đã sớm nhấc đũa. Cao chí Kiên trêu ghẹo: "Aiya, ba Lâu đã mang bé Tân trở lại rồi kìa."

Tân Triều Dương: "....."

Lâu Hành buông mâm đồ ăn, nói: "Ăn cơm không nói chuyện."

Cao Chí Kiên cười cười, cũng không biết là cười gì. Vương Sơ Tuyết nhìn Lâu Hành, lại nhìn đến Tân Triều Dương, trong lòng cũng ngạc nhiên khi thấy Lâu Hành rất quan tâm đến bạn học mới này:

"Cậu là là bạn cùng bàn mới của Tinh Tinh sao? Mình là Vương Sơ Tuyết, trước kia là bạn cùng bàn của Tiểu Tinh, hiện tại đã chuyển sang khoa văn, nếu không có thể trở thành bạn cùng lớp của cậu rồi."

Tân Triều Dương nghe vậy vội giới thiệu, cùng nàng chào hỏi, rồi sau đó nói:

"Mình hiện tại ngồi cùng bàn với bạn Lâu Hành, bạn học Cao mới là bạn cùng bàn của bạn học Dương."

Vương Sơ Tuyết vô cùng kinh ngạc, quay sang nhìn Dương Tinh Tinh. Thấy cô nàng gật đầu, Vương Sơ Tuyết cười rộ lên, hiếu kì:

"Bạn học Tân có quen biết trước với anh Lâu sao? Từ trước đến nay chưa từng thấy anh Lâu quan tâm ai như vậy, thật hâm mộ nha."

Tân Triều Dương chớp chớp mắt, nhìn Lâu Hành đang nhắm mắt bình tĩnh, có chút không được tự nhiên:

"Lâu Hành thực sự rất tốt."

Khương Thần Hân lên tiếng:

"Đúng vậy, ai cũng nói Lâu Hành là một người ấm áp nha."

Vương Sơ Tuyết có chút giận nói:

"Tại sao chuyện tốt lại không đến mình chứ. Mình ghét vật lý. Nếu không vì môn này kéo chân thì còn lâu mình mới rời lớp."

Khương Thần Hân cười nói: "Tuy không còn học chung một lớp nhưng cũng đều là bạn học, trước kia cũng thế bây giờ cũng thế, đâu có gì thay đổi."

Tân Triều Dương ngửi được hương vị Tu La Tràng, thấy ba người Cao Chí Kiên, Vương Tư Viễn, Dương Tinh Tinh vừa một bên hóng chuyện vừa ăn cơm ngon lành mới bắt đầu ăn.

Vương Sơ Tuyết còn muốn nói gì nữa, Lâu Hành mở miệng:

"Ăn đi, buổi chiều còn khảo sát."

Lời này là nói với Tân Triều Dương. Tân Triều Dương âm thầm thở dài một hơi, vội cúi đầu ăn, đồng thời ở trong lòng càng thêm khâm phục bạn cùng bàn của mình. Không hổ là khảo thần, quả nhiên đặt chuyện học lên hàng đầu. Sau khi ăn xong, đoàn người cùng Tân Triều Dương dạo vườn trường.

"Hai tầng phía trên nhà ăn là sân vận động, có sân bóng rổ trong nhà, sân cầu lông, sân bóng bàn, còn có sân tennis, thích chơi môn gì có thể chơi, thầy giáo không quản chúng ta."

"Phía trước là thư viện, sáng mở của lúc 8 giờ rưỡi đến hết tiết tự học buổi tối sẽ đóng cửa, chủ nhật không mở của nhưng ngày thứ bảy cũng có thể đến đây ôn tập. Nếu muốn mượn sách đem về nhà thì phải dùng thẻ học sinh, mỗi lần có thể mượn 5 quyển sách."

Khương thần Hân đi bên phải Tân Triều Dương, giải thích tất cả cho cậu nghe, phía sau cũng nghiêm túc lắng nghe. Lâu Hành đi đằng sau cũng không mở miệng. Vương Sơ Tuyết cũng đi bên cạnh Dương Tinh Tinh, Dương Tinh Tinh không nhịn nổi tò mò, ấn mở Wechat hỏi:

Ngôi sao nho nhỏ: Bạn tốt, chuyện bãi đỗ xe.....Là cậu làm sao?

Snow: Cậu biết rồi sao [ 囧 ]

Ngôi sao nho nhỏ: Thật sự là cậu!

Snow: [ thẹn thùng ]

Ngôi sao nho nhỏ: Cậu sao đột nhiên lại làm vậy? Mình thật không dám tin, việc này không giống cách hành xử của cậu. Lý do là gì vậy? Ai nhập cậu hả?

Dương Tinh Tinh biết Vương Sơ Tuyết yêu thầm Lâu Hành. Cô cũng không bất ngờ bởi bạn học nữ của Thập Nhất Trung yêu thích Lâu Hành rất nhiều, chỉ là ít người dám trực tiếp bày tỏ. Dương Tinh Tinh cho rằng một người to gan như Mạc Tiểu Thu mới làm như vậy, không nghĩ cô gái nhút nhát như Sơ Tuyết lại dám làm thế.

Vương Sơ Tuyết đỏ mặt nhìn bóng dáng Lâu Hành, rồi lại nhìn điện thoại.

Snow: Đã có vài chuyện xảy ra. Cậu còn nhớ chuyện của anh họ mình không?

Ngôi sao nho nhỏ: Tất nhiên là nhớ rồi.

Anh họ của Vương Sơ Tuyết cũng tốt nghiệp Thấp Nhất Trung, chính tay gây dựng nên sự nghiệp, giờ đây đã là chủ tịch một công ty lớn, là một người vừa đẹp vừa giỏi. Lúc bọn họ vừa vào cấp 3, anh ấy còn đến tham dự lễ kỉ niệm 50 năm thành lập trường với tư cách là đại biểu của sinh viên tốt nghiệp.

Các đàn em đối với những đàn anh ưu tú rất tò mò, Dương Tinh Tinh từng nghe Vương Sơ Tuyết nói, anh họ cô ấy tuy rằng còn độc thân nhưng từ thời cấp 3 đã thầm yêu một người mãi đến bây giờ chưa kết hôn, chờ người ấy.

Snow: Người anh ấy thích tháng trước mới qua đời vì bị bệnh. Thực ra người đó cũng thích anh ấy nhưng vì không thấy anh ấy bày tỏ nên sợ hiểu sai ý đối phương mới không dám nói ra. Sau khi người đó đi, người nhà họ mới mang một số di vật cho anh họ mình. Anh ấy đau khổ, hối hận vì bản thân quá nhát gan, không có khả năng giữ đối phương lại bên cạnh. Rốt cục đến cuối cùng vẫn chẳng là gì của nhau, âm dương cách biệt, đau khổ cả đời.

Dương Tinh Tinh trong lòng khó chịu: "Tại sao lại như vậy....."

Snow: Từ chuyện đó, mình suy nghĩ cẩn thận, không muốn bản thân phải hối hận nữa.

Ngôi sao nho nhỏ: Cậu nói rất đúng [ thỏ thỏ ôm một cái ]

Tâm trạng hai người trầm lại, Cao Chí Kiên và Vương Sơ Viễn thì không chịu yên, một bên hihi haha cầm điện thoại thảo luận trò chơi.

Vương Tư Viễn nói bản thân cuối học kì 1 thi được 50, mẹ hắn thưởng lớn, hắn đã mua một bộ trang phục siêu anh hùng. Cao Chí Kiên hâm mộ giật lấy điện thoại nói muốn xem. Hai người đuổi theo náo loạn, xem chút đυ.ng vào Tân Triều Dương. Lâu Hành tiến lên hai bước đến bên trái Tân Triều Dương, ngăn cách với hai người. Tân Triều Dương quay đầu nhìn anh, Lâu Hành chỉ tòa nhà cách đó không xa: "Kia là tòa nhà số 3, nhớ không?"

Tân Triều Dương nhìn thấy tòa nhà: "Ừm, mình nhớ."

Lâu Hành cũng cười một cái: "Nhìn đường đi."

Tân Triều Dương ngoan ngoãn đáp ứng.

Khương Thần Hân nhìn hai người mắt đối mắt nói chuyện thân thiết với nhau, cảm thấy ngạc nhiên: "Tòa nhà số 3 làm sao vậy?"

Tân Triều Dương liền kể chuyện lúc sáng cho cô nàng nghe, Khương Thần Hân liên tục cười nói: "Bạn học Tân, cậu nói xem con đường chúng ta mới đi qua cậu còn nhớ chứ?"

Tân Triều Dương sờ sờ cái mũi, tự tin nói: "Mình nhớ."

Lâu Hành an ủi: "Đi vài lần rồi sẽ nhớ thôi."

Vương Sơ Tuyết phóng tầm mắt đến ba người rồi thu hồi ánh mắt.

Snow: Lâu Hành thật sự quan tâm bạn học mới này. Rất khó thấy được cậu ấy như vậy.

Dương Tinh Tinh nhún nhún vai, trả lời: Bạn cùng bàn cũ của mình cũng dễ thương ngọt ngào, ai mà không thích.

Snow: Nhanh như vậy mà đã trở thành bạn cùng bàn cũ rồi, xem ra mình không là gì của cậu rồi, buồn nhiều chút.

Ngôi sao nho nhỏ: [ ha ha ha ha ha ha ha ha! Ôm bụng cười cười to.JPG]

Tâm trạng Dương Tinh Tinh nhẹ nhàng một ít, nghĩ nghĩ, hỏi: Nếu cậu đã quyết định như thế, tại sao còn chuyển ban?

Snow: Mình chưa đủ ưu tú..... Nhóc Tinh Tinh, mình chuẩn bị tham gia cuộc thi mỹ thuật, cố gắng một lần, nói không chừng có thể cùng Lâu Hành vào cùng một trường Đại học. Kì thật nàng am hiểu văn khoa, lúc trước kiên trì lưu lại khoa lý chỉ vì không muốn bày tỏ với Lâu hành, chỉ muốn lưu lại chút kỉ niệm thanh xuân tươi đẹp. Mà hiện tại, nàng quyết tâm nỗ lực một lần, nhưng đầu tiên phải vì chính mình trước, nên mới quyết định chuyển ban.

Ngôi sao nho nhỏ: [ chụp vai ] Tuyết Nhi, cậu trưởng thành rồi.

Dương Tinh Tinh âm thầm thở dài, ngẩng đầu nhìn bóng dáng Lâu Hành, thầm mắng trong lòng: Lâu ca, cậu đúng là một kẻ đầy tội lỗi.