Chương 14: Bạn trai

Tân Triều Dương khẩn trương nói: "Ông ơi, ông nói với ba mẹ cháu chưa?"

"Cục cưng à, nếu cháu không thoải mái, bọn họ cần biết. Vốn dĩ ta để ba cháu lo cho cháu, không nghĩ tới bọn họ để cháu ở thành phố xa lạ này rồi đi làm việc khác! Rốt cuộc có gì quan trọng hơn cháu chứ?"

Tân Vũ chưa nói cho cậu biết mới vừa rồi ở ban công ông đã mắng Tân Bắc Thành suốt mười phút, nén giận nói: "Ông thật hối hận khi để cháu rời đi."

Tân Triều Dương bất đắc dĩ:

"Ông nội, cháu đã lớn rồi, có thể tự chăm sóc tốt cho mình."

Lúc này, điện thoại rung lên. Lâu Hành đưa điện thoại cho cậu: "Là ba cậu gọi."

Tân Triều Dương vội nhận lấy, còn chưa kịp nói gì, lại thấy cặp mắt đỏ của mình.....Rất khó nhìn. Cậu theo bản năng che đôi mắt, ngay sau đó nghĩ đến Lâu Hành đã nhìn cậu nãy giờ, hiện tại che che giấu giấu cái xấu cũng không kịp rồi, hậm hực buông tay ra, nói:

"Ông nội, ba mẹ gọi cho cháu."

Tân Vũ nặng nề mà hừ một tiếng.

Joseph nói:

"Đôi mắt của cháu cần nghỉ ngơi, mặt trời nhỏ. Đi ngủ một giấc, thức dậy lại gọi điện cho chú."

Tân Triều Dương vội nói:

"Tan học sẽ gọi cho hai người."

"Không, chú muốn là người đầu tiên biết tình trạng của cháu." Joseph biết cậu không muốn quấy rầy giấc ngủ của mình, nhưng vẫn nói.

Tân Triều Dương nhận cuộc gọi của ba cậu.

"Cục cưng con thế nào rồi? Bây giờ con còn ở trường sao? Ba đã nhờ chú Trương và Lí Nhĩ đón con về nhà, ba sẽ lập tức quay về, con đừng sợ." Mới vừa nhận cuộc gọi, âm thanh nôn nóng của Tân Bắc Thành truyền đến.

Tân Triều Dương biết hắn hôm nay phải về Bắc Kinh họp, vội nói:

"Ba ba, người đang trên máy bay sao? Đừng lo lắng, con đã tốt hơn rồi, người không cần vội trở về đâu."

Lại hỏi: "Mẹ không có ở nhà sao?"

Tân Bắc Thành ảo não nói:

"Mẹ con hiện tại có việc, đã bay đến Hải Thành để bàn chuyện, đến chiều sẽ về, cho nên mới không nói với con. Nàng hiện tại chưa biết, ba chưa kịp nói cho nàng, nếu nàng biết, sẽ rất lo lắng. Cục cưng à, hiện tại con thấy tốt hơn chút nào chưa?"

Tân Triều Dương nói:

"Con đã cùng Joseph nói chuyện, bây giờ không sao rồi. Ba trước tiên đừng nói với mẹ để mẹ lo lắng."

Nói rồi cậu che microphone, nhỏ giọng hỏi Lâu Hành: "Mình có thể ngủ lại chỗ này một lát không?"

So với một ngôi nhà mới xa lạ, Tân Triều Dương thích ở lại đây hơn."Tất nhiên là được, ngủ giường tôi đi." Lâu Hành sẽ không từ chối yêu cầu nhỏ của cậu.

Tân Triều Dương vui vẻ nói với đầu dây bên kia:

"Ba cứ trở về công tác đi, cũng đừng để quản gia Lí và chú Trương tới. Joseph nói con ngủ một giấc thì sẽ tốt lên, con ở ký túc xá ngủ một lát, buổi chiều còn có tiết học nữa."

Tân Bắc Thành nghe xong vừa đau lòng lại vừa buồn cười:

"Cục cưng à, con có thể không cần chăm chỉ học như vậy không? Giống như ba vui vẻ làm học tra, sau đó về nhà kế thừa gia sản chục tỷ, không tốt hơn sao?"

"Không tốt." Tân Triều Dương bị chọc cười.

Nghe cậu cười, Tân Bắc Thành cũng cười, nói:

"Con đi ngủ đi, ba sẽ gọi cho ông Joseph của con."

Tân Triều Dương nhắc nhở hắn: "Ba ba, Joseph không thích bị gọi như vậy."

Tân Bắc Thành hừ một tiếng: "Biết rồi."

Hai cha con tạm biệt nhau, Tân Triều Dương cất điện thoại vào, ngẩng đầu mới phát hiện Lâu Hành đã sắp xếp xong giường ngủ, vội đứng lên nói: "Anh Lâu, làm phiền cậu rồi."

"Không có gì. Cậu cảm giác thế nào, còn khó chịu không?" Lâu Hành hỏi.

Tân Triều Dương nói: "Mình không sao, hiện tại cảm thấy rất tốt."

Lâu Hành thấy cậu che kín đôi mắt đầy tơ máu, cũng không phản bác, chỉ nói: "Cậu ngủ đi, tất cả đều là đồ mới mua, tôi còn chưa dùng."

"Vậy còn cậu?"

Tân Triều Dương nhìn thời gian: "Tiết tự học sớm đã kết thúc, hiện giờ đã đến tiết chính rồi."

Lâu Hành lắc lắc đầu, cũng không yên tâm để một mình cậu ở lại đây, nói: "Tôi sẽ ở lại đây lười biếng một bữa, cậu cứ ngủ đâu."

Tân Triều Dương không tin:

"Học sinh giỏi cũng sẽ lười biếng sao?"

Lâu Hành cười nói:

"Tại sao không? Làm một học sinh giỏi lười biếng sau đó về nhà kế thừa gia sản chục tỷ, không phải rất tốt sao?

Tân Triều Dương đỏ mặt:

"Cậu nghe hết rồi sao? Ba mình đùa thôi."

Lâu Hành lại không cho rằng đây là vui đùa, nhưng hắn không nói gì, chỉ vỗ lưng Tân Triều Dương để cậu đi ngủ, ngồi xuống đối diện, lấy ra điện thoại ra. Quả nhiên là bộ dáng muốn lười biếng. Tân Triều Dương cởi giày, nhẹ nhàng leo lên giường Lâu Hành, mới vừa nằm xuống tới, liền ngửi được mùi nắng dễ chịu trên chăn. Cậu không khỏi hít sâu một ngụm, quay đầu nhìn Lâu Hành nói: "Cậu phơi chăn rồi sao, mùi nghe thật thơm."

Cũng thật kì lạ, cậu lớn như vậy nhưng là lần đầu tiên ngủ trên giường người khác, hơn nữa hai người chỉ mới gặp nhau gần đây, thế nhưng lại không cảm thấy khó chịu, ngược lại rất thoải mái. Tân Triều Dương không thể phủ nhận, cậu rất hưởng thụ cảm giác ở chung cùng Lâu Hành, muốn cùng hắn làm bạn tốt mai mãi.

Lâu Hành cũng không ngẩng đầu lên: "Là mẹ tôi phơi."

"Mẹ cậu thật tuyệt." Tân Triều Dương cảm thán. Lâu Hành lúc này mới nhìn qua cậu, cười nói:

"Có gì để hâm mộ sao, mẹ cậu không phơi chăn cho cậu hả?"

Theo hắn thấy, nhà họ Tân đối với đứa nhỏ này lo lắng quá mức, quan hệ mẹ con hẳn là rất thân mật mới đúng.

Tân Triều Dương nói:

"Mẹ mình cũng đặc biệt tốt! Chỉ là, trước kia mình đều sống cùng ông nội, là hai người vừa rồi cậu thấy đó."

Nói rồi cậu quan sát biểu hiện của Lâu Hành, quả nhiên là có lắng nghe.

Lâu Hành thấy thế, buông điện thoại ra: "Ý cậu muốn nói là gì?"

Tân Triều Dương kéo chăn, có chút khẩn trương nói: "Chắc cậu đã thấy rồi? Bọn họ là người yêu của nhau."

"Ừm." Lâu Hành gật đầu.

Đã hơn nửa đêm, hai người đàn ông cùng tỉnh lại trên một cái giường, không khó để đoán ra được.

"Bọn họ là hôn nhân hợp pháp, đã từng trao nhẫn. Tuy rằng cùng người khác không giống nhau, nhưng cả hai đều rất tốt. " Tân Triều Dương chân thành nói. Tân Triều Dương cũng không muốn cùng người khác chia sẻ quá nhiều về chuyện nhà mình, nhưng Lâu Hành đã thấy, cậu hy vọng có thể nói rõ ràng để đối phương không vì chuyện này mà xa cách cậu hoặc có ý nghĩ xấu. Lâu Hành hiểu được cậu đang lo lắng cái gì. Hắn cảm thấy không có gì lạ. Kiếp trước, Lâu Hành giữ địa vị cao, những chuyện khác người sâu trong đó nhìn mãi cũng đã quen. Khi đó, nam phong tuy là không được pháp luật thừa nhận, nhưng ở những nhà giàu có chỉ là chuyện bình thường. Thậm chí còn có người nuôi nam kĩ để dùng khi đãi khách. Lâu Hành kiếp trước chưa từng cưới vợ, nạp thϊếp, không hề có nữ nhân nào bên cạnh khiến hắn bị đồn là thích nam. Có người muốn cậy quyền thế hắn leo lên vị trí cao hơn, có người muốn trục lợi cá nhân, còn có những kẻ kia khinh thường hắn chỉ là một hầu tước trên danh nghĩa, ngay cả hoàng đế cũng đưa đến hầu phủ những người hầu nam. So sánh lại thấy việc hai người đàn ông yêu nhau cũng không có gì đáng trách.

Thấy Tân Triều Dương để ý như vậy, Lâu Hành đứng dậy đi tới, cúi người xoa đầu cậu:

"Tôi đã biết. Nhìn xem đôi mắt của cậu kìa, còn không mau đi ngủ."

Thấy trong mắt hắn không có ý ghét bỏ, Tân Triều Dương hiểu ý, cười nói:

"Chỉ là hơi đáng sợ, nhưng không có gì."

Dừng một chút, cậu nói: "Anh Lâu, mắt của mình....."

Lâu Hành thấy cậu cảnh giác nhìn mình, trong lòng thở dài, giả vờ không biết gì:

"Ừm, mắt trái cậu yếu hơn mắt phải rất nhiều, có phải nhược thị không? Tại sao cậu không đeo kính?"

Tân Triều Dương lắc đầu:

"Không phải nhược thị.....Mắt mình khi còn nhỏ đã bị thương, mắt trái chỉ có thể nhìn thấy một chút, mắt phải cũng rất nhạy cảm, nhưng chỉ cần không tiếp xúc với ánh sáng mạnh sẽ không sao."

Tân Triều Dương cúi đầu, không dám nhìn Lâu Hành, sợ hắn sẽ nhìn mình một cách khác thường. Dù là ngạc nhiên, đồng tình hoặc là.....phản cảm. Nhưng Lâu Hành không có. Hắn chỉ là duỗi tay xoa đầu Tân Triều Dương, nhẹ giọng nói:

"Chúng ta sẽ không biết những chuyện ngoài ý muốn hay ngày mai sẽ đến trước. Cậu chỉ là đã trải qua một chuyện ngoài ý muốn, không hề làm gì sai cả."

Trái tim Tân Triều Dương run lên, bỗng dưng nhìn về phía hắn: "Anh Lâu....."

Cậu cảm động đến mức nói không ra lời. Thật kỳ lạ, rõ ràng chỉ mới vừa quen biết nhau thôi nhưng Lâu Hành lại mang đến cho cậu quá nhiều ấm áp, cho cậu một trải nghiệm một quan hệ gần gũi và ấm áp khác hẳn người thân.

Lâu Hành thu tay, mỉm cười hỏi cậu:

"Vừa muốn khóc sao? Muốn tôi tránh đi chút không?"

Những cảm xúc cảm động của Tân Triều Dương bị đóng băng luôn, cậu buồn bực trừng mắt nhìn hắn, sau đó nhắm mắt lại nói: "Mình muốn đi ngủ!"

"Ừ, ngủ đi." Lâu Hành kéo màn, trở lại trước bàn học.

Lâu Hành mở điện thoại ra xem video phổ cập khoa học địa chất khoảng hai phút, phát hiện không còn nghe âm thanh từ Tân Triều Dương, nhỏ giọng đi qua thấy cậu đã ngủ rồi.....thật đúng là giống một đứa trẻ. Nhìn thấy tư thế ngủ ngoan ngoãn của cậu, Lâu Hành bất giác mỉm cười. Lúc này, hắn nghe thấy hành lang có tiếng bước chân, hướng đến gần phòng mình. Sợ làm cậu thức dậy, Lâu Hành mở cửa đi ra ngoài trước. Quả nhiên là tới tìm hai người họ, đi đầu chính là chủ nhiệm lớp Triệu Văn Xuyên.

"Lâu..."

Lâu Hành ra hiệu ngăn Triệu Văn Xuyên hỏi, đóng cửa lại, dẫn bọn họ tới chỗ ngoặc ngay hành lang. Lâu Hành thấp giọng nói: "Tân Triều Dương đã không sao, vừa mới ngủ rồi."

"Vậy thì tốt!"

Triệu Văn Xuyên cũng đè thấp thanh âm:

"Làm thầy sợ nhảy dựng. Bạn học Tân gặp vấn đề gì? Ba mẹ em ấy cũng không nói thầy biết một tiếng, nếu không cũng không đến mức thầy không chuẩn bị tinh thần trước chuyện này."

Nói như vậy nghĩa là hắn đã hạ quyết tâm, trở về sẽ liên hệ với ba mẹ Tân Triều Dương, tìm hiểu kĩ tình trạng của học sinh mình.

Lâu Hành nói:

"Tân Triều Dương có thể tự mình xử lí, thầy không cần lo lắng."

Cao Chí Kiên nghĩ mà sợ nói:

"Quá dọa người, bé Tân của chúng ta không chỉ có một trái tim ôn hòa ấm áp của anh Bảo, còn có thân thể yếu ớt như em gái Lâm, thế này không ổn a."

Lâu Hành trừng mắt liếc hắn một cái: "Đừng nói bậy."

Triệu Văn Xuyên cũng nói:

"Chí Kiên, Lâu Hành nói không sai, đừng đùa giỡn. Em cũng là con trai, hẳn là biết con trai đều không thích bị người khác nói như vậy."

Cao Chí Kiên che miệng lại, nhận sai nói:

"Em sai rồi, sau này sẽ quản cái miệng này."

"Cậu làm được mới tốt." Vương Tư Viễn đặc biệt không tin tưởng mà nói.

Trương Sơn Phong quay lại vấn đề cũ:

"Anh Lâu, Tân Triều Dương ăn cơm chưa? Mình còn rất nhiều ăn, chờ cậu ấy tỉnh dậy, cho cậu ấy ăn một chút.”

Lâu Hành nói: "Chờ cậu ấy tỉnh lại rồi tính."

Lúc đang nói chuyện, điện thoại Triệu Văn Xuyên vang lên, hắn chạy nhanh đi nghe. Nói hai câu, sắc mặt của hắn rõ ràng thả lỏng rất nhiều.