Chương 15: Gặp phụ huynh

Ngắt điện thoại, Triệu Văn Xuyên nói: "Người nhà Tân Triều Dương đang ở trước cổng trường."

Nghe giọng điệu căng thẳng trong điện thoại, có lẽ người nhà Tân Triều Dương không phải vô trách nhiệm như hắn nghĩ, cơn giận cũng nguôi đi.

“Tư Viễn, em với Chí Kiên đón bọn họ đến đây đi, thầy sẽ ở đây chờ."

Cao Chí Kiên và Vương Tư Viễn không nói gì. Triệu Văn Xuyên lại nhìn Lâu Hành và Trương Sơn Phong nói: "Hai em về lớp học đi, để thầy ở đây là được rồi."Lâu Hành lắc đầu: "Em chờ người nhà cậu ấy đến để nói một chút về tình trạng của Tân Triều Dương."

Triệu Văn Xuyên thấy cũng có lý, gật gật đầu, nhìn về phía Trương Sơn Phong.

Trương Sơn Phong nói:

"Em cũng chờ. Tân Triều Dương sẽ ở lại ký túc xá của chúng em, em muốn cùng Lâu Hành gặp mặt người nhà cậu ấy nói chuyện một chút, để làm họ yên tâm để Tân Triều Dương ở lại. Phải không?"

Triệu Văn Xuyên dở khóc dở cười đánh hắn một cái:

"Làm như ra mắt nhà người yêu không bằng, em đó, học ai không học lại học hư theo Chí Kiên."

Trương Sơn Phong nhe răng cười. Cao Chí Kiên nhanh chóng dẫn hai người đến. Triệu Văn Xuyên vội đi lên tiếp: "Là ba và ông của Tân Triều Dương sao?"

Hắn chào hỏi hai người nhìn lớn tuổi trước mặt. Lão Trương liên tục xua tay: "Tôi là tài xế của cậu ấy."

Lí Nhĩ cũng nói:

"Chào thầy, tôi là quản gia Lí Nhĩ, ba của Tân Triều Dương đang trên đường trở về Ninh Thị, làm phiền thầy chăm sóc cậu chủ nhỏ nhà tôi rồi. Hiện tại có thể nhờ thầy nói chi tiết về tình trạng của cậu ấy vói chúng tôi không?"

Hai người nói chuyện đều rất nhỏ nhẹ. Trên đường đến đây, họ đã nghe Cao Chí Kiên nói cậu chủ nhỏ đang ngủ nên không vội, trước tiên tìm hiểu tình trạng cậu trước.

Triệu Văn Xuyên: "....."Cao Chí Kiên và Trương Sơn Phong: "....."

Thật hả? Cậu chủ nhỏ???

Sống trong nhung lụa???

Vẫn là Triệu Văn Xuyên ổn định cảm xúc đầu tiên. Hắn khô khan nói:

"Tình huống của em Tân là do bạn học này hỗ trợ xử lí. Lâu Hành, em mau nói một chút với hai người họ đi."

Lâu Hành gật gật đầu, thấy hai người nhìn qua mình, liền nói:

"Joseph tiên sinh đã hướng dẫn xử lí, bây giờ đã không sao. Chờ cậu ấy tỉnh ngủ, lại gọi Joseph tiên sinh, hắn sẽ xử lý tiếp."

Hắn không làm lộ ra tình trạng bệnh của Tân Triều Dương, Lí Nhĩ và lão Trương nghe xong, thở dài nhẽ nhõm. Có Joseph tiên sinh và ông nội Tân xử lí, không thể tốt hơn.

Lí Nhĩ cúi cúi người, cảm kích nói: "Rất cảm ơn cậu bạn học Lâu Hành."

Lâu Hành bước qua một bên, lắc đầu nói: "Ngài nói quá lời rồi."

Lí Nhĩ trong lòng hơi kinh ngạc, chỉ cần nhìn cách thiếu niên này đối nhân xử thế không hề thua cách giáo dục của Tân Triều Dương, sợ là lai lịch cũng không đơn giản. Hắn không nói quá nhiều lời cảm ơn, chỉ ghi tạc trong lòng và sẽ trở về nói cho ông chủ của mình sau.

Quay đầu, Lí Nhĩ nói với Triệu Văn Xuyên: "Cũng cảm ơn thầy nhiều, hôm nay lại gây thêm phiền phúc cho thầy rồi. Còn lại ở đây cứ để chúng tôi lo, thầy bận thì cứ đi trước đi."

Triệu Văn Xuyên khụ một tiếng:

"Ông không cần khách sáo. Tôi xin phép đi trước. Nếu có chuyện gì cần thì cứ gọi cho tôi."

Nói xong, hắn nhìn hai học sinh của mình, ý bảo bọn họ đi cùng. Nhưng thật ra lão Trương do dự nhìn nhìn Lâu Hành, Lâu Hành trong lòng hiểu rõ, nói với Triệu Văn Xuyên:

"Thầy Triệu, thầy với các bạn cứ đi đi, em sẽ ở lại đây."

"Được." Triệu Văn Xuyên không nghĩ nhiều, dẫn theo ba học sinh của mình rời đi. Đi đến chỗ cách ký túc xá một đoạn xa, Cao Chí Kiên mới hừ một tiếng, ngửa mặt lên trời thở dài:

"Lợi hại quá. Cậu chủ nhỏ của mình."

Triệu Văn Xuyên bị chọc cười, không khí căng thẳng biến mất, mọi người trở nên thoải mái hơn. Vương Tư Viễn choàng qua vai Cao Chí Kiên:

“Cái gì mà cậu chủ nhỏ của cậu, bọn họ đâu có quan hệ gì với cậu, đừng nhận vơ, làm vậy sẽ khiến người ta sợ hãi nha."

Trương Sơn Phong không nói gì, quay đầu lại nhìn về phía ký túc xá, cụp mắt, không biết đang nghĩ gì. Triệu Văn Xuyên đem những hành động này lưu lại, trong lòng thầm thở dài, vỗ vỗ tay, giơ lên và nở nụ cười, nói:

"Được rồi, bạn học Tân Triều Dương mặc kệ là cậu chủ nhỏ nhà ai, giờ em ấy ở Thập Nhất Trung, là học sinh lớp bảy, đều là học sinh của thầy, là bạn học của các em. So với mọi người đều giống nhau."

Cao Chí Kiên nghe thế liền gật đầu:

"Nhưng mà thật ra, so với Mạc đại tiểu thư, Tân Triều Dương không quá ngọt ngào."

Trương Sơn Phong nghĩ đến những lần tiếp xúc trước, cũng thả lỏng lại, trên mặt một lần nữa hiện lên ý cười, nói:

"Sao cậu lại so sánh Triều Dương với Mạc đại tiểu thư đó chứ."

Vương Tư Viễn đồng quan điểm: "Đúng vậy nha."

Triệu Văn Xuyên nhịn cười, giảng giải:

"Đừng nói như vậy, bạn học Mạc dù sao cũng là nữ."

Cao Chí Kiên cười hì hì nói:

"Em nói thầy Triệu, thầy đến đây không phải muốn gọi Lâu Hành đi gặp chủ nhiệm giáo dục nói chuyện của Mạc Tiểu Thu và Vương Sơ Tuyết sao?"

Triệu Văn Xuyên gõ đầu một cái: "Aiya xem trí nhớ này của thầy."

Hắn khó chịu rồi lại lắc đầu nói:

"Thôi vậy, việc này cũng không phải do Lâu Hành, thầy thay em ấy đi một chuyến."

Lúc này, Lâu Hành cũng không biết mình suýt bị gọi đến Phòng Giáo Vụ uống trà, hắn dẫn Lí Nhĩ và bác Trương vào phòng. Lí Nhĩ nhẹ nhàng dùng nhiệt kế đo tai Tân Triều Dương. Nhìn thấy nhiệt độ cơ thể bình thường mới yên tâm lại. Một bên, bác Trương nhẹ giọng nói với Lâu Hành:

"Bạn học Lâu, có thể phiền cậu ở lại chỗ này một lát không? Cậu chủ nhỏ rất thích cậu, ngày hôm qua tan học về, trên xe vẫn luôn nói cậu tốt. Tôi và Lí Nhĩ đều mới được điều tới chăm sóc cậu chủ, cậu ấy ở chỗ này trời xa đất lạ, lại sinh bệnh, chờ đến khi tỉnh lại, nếu thấy cậu nhất định rất vui."

Ông nói một cách chân thành, Lí Nhĩ lại không đồng ý lắc lắc đầu nhìn ông, nói:

"Đã làm phiền bạn học Lâu rất nhiều rồi, không nên làm chậm trễ cậu ấy học tập. Ở đây có chúng tôi, cậu đi trước đi. Hôm nay thật sự cảm ơn cậu, lần sau gặp lại ba của Triều Dương sẽ đến cảm ơn cậu."

Đôi mắt bác Trương lóe lên. Ông không tính là nhạy bén, nhưng thái độ Lí Nhĩ làm ông đã nhận ra gì đó. Bạn học này, chỉ sợ không phải nhân vật bình thường.

Những lời hắn nói vừa rồi tuy so với những học sinh có chút trịnh thượng nhưng cũng không tính là thất lễ. Đối với người này, nếu chỉ vì cậu chủ nhà họ thích mà yêu cầu hắn làm bạn thì chính là một loại mạo phạm. Nghĩ đến đây, bác Trương nhìn về phía Lâu Hành với ánh mắt đầy có lỗi. Ônh làm việc cho nhà họ Tân đã nhiều năm, càng không muốn chỉ vì hành động của mình làm đối phương hiểu lầm tác phong làm việc nhà họ Tân hoặc là có ấn tượng không tốt về cậu chủ nhỏ nhà họ.

Lâu Hành thu hết tất cả vào mắt, lắc đầu nói: "Bác quá khách sáo rồi, tôi vốn cũng muốn chờ cậu ấy tỉnh lại."

Hắn ngồi xuống ghế dựa, lần nữa lấy điện thoại ra, chỉ vào ghế dựa ở phía đối diện nói hai người: "Hai người cú tự nhiên."

Dứt lời, liền tiếp tục xem video. Lí Nhĩ và bác Trương liếc nhau. Bác Trương nhẹ nhõm thở ra một hơi, Lí Nhĩ trong lòng tăng thêm vài phần khen ngợi và coi trọng. Lí Nhĩ cẩn thận đeo lên cho Tân Triều Dương tai nghe chống ồn, tránh cho chuông báo tiết vang lên làm cậu tỉnh. Mãi đến khi ngủ đủ, Tân Triều dương thức dậy một cách tự nhiên. Mơ màng một chút, Tân Triều Dương nhớ tới lúc trước khi ngủ Lâu Hành còn ở đây, quay đầu tìm hắn, lại nhìn thấy Lí Nhĩ và bác Trương.

"Ông Lí Nhĩ, bác Trương, hai người đến từ khi nào vậy?"

Tân Triều Dương lập tức tỉnh táo, nhanh chóng xuống khỏi giường, áy náy nói:

"Khiến hai người lo lắng rồi, cháu không sao, còn phiền hai người phải qua đây."

Lí Nhĩ nói:

"Chăm sóc cậu là việc của chúng tôi. Mặt trời nhỏ, những chuyện này cậu không cần lo lắng, chỉ cần cậu vui vẻ khỏe mạnh, chính là một sự thành công của tôi."

"Đúng vậy."

Bác Trương nhìn vào đôi mắt cậu, phát hiện còn chút tơ máu, vội hỏi:

"Cậu chủ nhỏ, cậu không sao chứ? Còn chỗ nào không thoải mái không?"

Tân Triều Dương khẳng định mình rất tốt, đã không sao rồi, lại bất đắc dĩ nói:

"Bác Trương, bác đừng gọi cháu như vậy."

Lúc này, trong toilet truyền đến tiếng xả nước, tiếp đó Lâu Hành mở cửa đi ra. Hắn nhìn về phía Tân Triều Dương: "Dậy rồi."

Tân Triều Dương ánh mắt sáng lên, ngạc nhiên nói: "Anh Lâu ca, anh chưa đi hả?"

Lí Nhĩ bên cạnh cười nói:

"Bạn học Lâu vẫn luôn ở đây chờ cậu đó mặt trời nhỏ."

Tân Triều Dương cười tươi hơn, rất vui vẻ, lại hơi ngượng ngùng. Cậu gãi gãi đầu, nói:

"Làm chậm trễ cậu rồi, anh Lâu.

Lâu Hành lắc đầu: "Trước tiên liên hệ với bác sĩ đi, xác nhận xem cậu đã ổn chưa."

"Ừm."

Tân Triều Dương vội vàng lấy điện thoại ra, gọi điện cho Joseph.

Lí Nhĩ nhìn cách bọn cách bọn họ ở chung, trong lòng só sự so sánh. Khả năng phục hồi của Tân Triều Dương khá tốt. Tuy tơ máu trong mắt vẫn còn nhưng trong hôm nay có thể tự hết, không cần làm gì thêm. Sau khi nghe Joseph xác nhận, tất cả mọi người nhẹ nhõm thở ra một hơi.

Tân Triều Dương nhìn ra Joseph và ông nội mình trước đó cũng chưa ngủ, áy náy nói:

"Xin lỗi ông nội, Joseph, về sau cháu sẽ không thức khuya nữa."

Thấy cậu ngoan ngoãn, Tân Vũ ngược lại càng đau lòng.

"Mặt trời nhỏ, ông tin cháu biết chừng mực, chuyện này cũng không tính lỗi hoàn toàn do cháu."

Tân Vũ còn rất tức giận với con trai và con dâu, nói với quản gia:

"Lí Nhĩ, ông hãy chăm sóc tốt cho mặt trời nhỏ. Ba mẹ nó ta là không dám trông cậy vào nữa."

Lí Nhĩ không tham dự vào chuyện của hai cha con, chỉ cung kính hứa sẽ chăm sóc tôt cho cậu chủ nhỏ.

"Ông nội."

Tân Triều Dương bất lực, không đồng ý mà gọi một tiếng.

Tân Vũ hừ một tiếng, Joseph cười nói với Tân Triều Dương:

"Lão già này lúc tức giận sẽ không nói lí, mặt trời nhỏ, đừng để ý đến hắn."

Tân Vũ ôm lấy người yêu:

"Em yêu, em ghét bỏ anh già rồi sao?"

"Anh là lão già đẹp trai nhất thế giới, được chưa?"

Joseph cười hôn lên gương mặt hắn, Tân Vũ tâm tình rất tốt, đáp lại bằng một cái hôn môi. Tân Triều Dương nhìn mà bật cười, lại nhìn thấy tầm mắt của Lâu Hành, vội chỉnh điện thoại, nhắc nhở nói:

"Ông nội, Joseph, bạn học của cháu còn ở đây."

Hai người lập tức kiềm lại lời nói và hành động, Tân Vũ nói:

"Là bạn học Lâu Hành phải không? Mặt trời nhỏ, cháu mau đưa điện thoại cho cậu ấy, ông muốn cảm ơn một tiếng vì đã giúp cháu giải quyết tình huống."

Tân Triều Dương vội đem điện thoại đưa cho Lâu Hành.

Lâu Hành cầm lấy: "Chào ngài."

Tân Vũ trịnh trọng nói lời cảm ơn hắn, Lâu Hành cười nói:

"Tân Triều Dương đã cảm ơn rất nhiều lần, ngài không cần khách sáo như vậy."

Hắn không dấu vết mà đánh giá người trong video, so với người đàn ông cao lớn mặc áo gió dài trong kí ức kia, người này không có gì thay đổi, nhìn không thấy già đi, chỉ có sức hút được tích lũy theo năm tháng đọng lại ở khóe mắt. Nếu như ông ngoại nhìn thấy người bạn già này, nhất định sẽ giống như trước đây, cười mắng hắn: "Làm cách nào có thể hối lộ ông trời để làm ta cũng trẻ mãi như vậy, mau chỉ tôi biết với."

Nghĩ đến đây, Lâu Hành hơi mỉm cười. Cùng lắm, hắn không muốn nhận ra Tân Vũ. Ngoại trừ ông ngoại, giữa hắn và nhà họ Tân còn có Trịnh Thu Lan, rất nhiều chuyện cũ khó phân biệt được đúng sai. Hắn vô tình quay lại vòng tròn đó nhưng cũng không muốn quan hệ với Tân Triều Dương trộn lẫn quá nhiều thứ không trong sạch.