Chương 13: Gọi anh

Lâu Hành cõng một thiếu niên cao gầy, tất nhiên dễ gây chú ý. Tân Triều Dương cảm giác dọc theo đường đi có rất nhiều ánh mắt dừng ở trên người mình, càng thấy không tự nhiên. Còn có người quen hỏi: "Lâu Hành, bị sao vậy?" "Có cần mình giúp không?"Lâu Hành chỉ nói không cần. Tân Triều Dương không muốn khiến người khác phát hiện ra đôi mắt khác thường, cúi đầu, trán chống lên bả vai Lâu Hành, hạ thấp mức độ tồn tại của mình lại. Rất nhanh, Tân Triều Dương cảm giác Lâu Hành dừng lại, những giọng nói nửa quen nửa lạ truyền đến.

"Làm sao vậy?"

"Bị ngã hả? Lão Lâu, cần giúp không?"

"Lâu Hành, sao lại thế này?"

Cảm giác có người tới gần, Tân Triều Dương khẩn trương lên, nhỏ giọng nói: "Mau thả mình xuống đi, mình tự đi được."

Lâu Hành không buông, nhìn Cao Chí Kiên vừa chạy ra nói:

"Không cần, Tân Triều Dương bị tụt huyết áp, tôi dẫn cậu ấy về ký túc xá nghỉ ngơi một chút, mau lấy cặp sách của cậu ấy và của tôi ra đây, giúp tôi nói với thầy Triệu một tiếng là được."

"....."

Bàn tay đang siết chặt quần áo Lâu Hành dần dần thả lỏng ra, cảm xúc trong lòng dâng trào. Bạn cùng bàn của cậu thật sự... rất ân cần. Dương Tinh Tinh lo lắng nói: "Tại sao lại như vậy! Cậu muốn đến phòng y tế lấy một ít glucozo không?"

Khương Thần Hân, Vương Tư Viễn, còn có bạn cùng phòng Trương Sơn Phong đều đi đến hỏi thăm cậu, xem cậu cần giúp đỡ gì không. Cao Chí Kiên đem cặp sách hai người đến, nói:

"Các cậu như thế này sao lấy, mình đi với các cậu?"

Trương Sơn Phong nói: "Để mình đi cùng. Mình hiểu về kí túc xá hơn các cậu, có gì có thể giúp đỡ được."

Lâu Hành từ chối. Hắn nhận lấy cặp sách đeo một bên vai, trở tay đem Tân Triều Dương ôm lên. Tân Triều Dương chôn đầu, từ khi xuống từ lầu 3, cậu vẫn chưa nói gì.

Lâu Hành nghiêng đầu hỏi hắn: "Rất khó chịu sao?"

Tân Triều Dương lắc lắc đầu, ngừng trong chốc lát, mới ngẩng đầu nói: "Không có…… Các cậu thật tốt quá, mình sợ sẽ khóc mất."

Trên thực tế, giọng cậu pha chút giọng mũi. Chỉ tiếc, hắn tuyến lệ của cậu năm đó đã chịu tổn thương nặng, tuy rằng sau đó đã chữa trị, nhưng bởi vì tâm lí nên đến tận bây giờ cậu không thể khóc được. Giống như hiện tại, mũi cậu đã cay, đi vào tình trạng khóc lóc nhưng hiển nhiên vẫn không ra nửa giọt nước mắt. Bộ dáng này khiến người ta nhìn vào đều thấy mềm lòng. Lâu Hành xốc cậu lên, quay đầu nhìn thẳng, vừa đi vừa nói: "Muốn khóc thì khóc đi, tôi sẽ không nhìn cậu."

Tân Triều Dương nín khóc mỉm cười, ngại ngùng xoa xoa cái mũi, sờ đến quai cặp trên vai hắn, nói: "Đưa mình đi."

"Không sao, không nặng."

Mới vào học kì mới, nhà trường còn chưa phát sách giáo khoa, cặp sách chỉ có một ít đồ cá nhân, mang lên không có cảm giác nặng. Tòa nhà học cách kí túc xá mọt đoạn khá xa, còn phải leo lên năm tầng lầu, Tân Triều Dương trong lòng băn khoăn, vẫn luôn hỏi Lâu Hành có mệt hay không, cậu có thể tự đi được.

Lâu Hành nói: "Cậu có thể tin vào thể lực của tôi."

Tân Triều Dương nhấp miệng cười, ghé vào vai hắn: "Cảm ơn cậu, bạn cùng bàn."

Lâu Hành cười nói: "Cậu nếu không quen gọi tên tôi, có thể giống bọn họ, gọi tôi là anh.”

Tân Triều Dương nhỏ giọng: "Mình thấy các nàng đều gọi cậu là chồng mới đúng."

Khoảng cách hai người gần, Lâu Hành nghe được rõ ràng, lông mày hơi nhíu lại, nói:

"Nếu cậu muốn gọi vậy, tôi cũng không ngại."

"Mình mới không muốn!"

Tân Triều Dương phản bác, nén cười hỏi hắn: "Cậu không thích mình gọi cậu là bạn cùng bàn sao?"

Lâu Hành nói: "Nếu cậu chỉ muốn một người bạn cùng bàn cũng không phải không được."

Tân Triều Dương lập tức liền cảm thấy sự khác biệt, liền ôm cổ hắn gọi: "Anh anh anh."

Lâu Hành bị hành động của cậu chọc cười. Cổ tay Tân Triều Dương vô tình chạm vào trái cổ hắn, cậu theo bản năng mà sờ sờ, vui sướиɠ hài lòng nói: "Anh Lâu, trái cổ anh to nha."

Đối với đôi mắt hiện tại không thể nhìn, cảm giác lồi lõm lúc chạm vào khiến cậu nhịn không được sờ tới sờ lui. Lâu Hành hơi khó chịu né tránh, giáo huấn cậu: "Cậu thành thật chút đi."

"Ồ!" Tân Triều Dương ngoan ngoãn thu tay, ghé vào trên vai hắn cười vui vẻ một hồi lâu, mới tiến đến bên tai: "Anh Lâu, cậu thật tốt. Cảm ơn cậu nhiều lắm."

Lâu Hành cười đáp lại: "Không cần cảm ơn."

Một chút đã đến lầu năm, Tân Triều Dương nghe nhịp thở ổn định của hắn, quả thật phục sát đất. Khi được Lâu Hành thả xuống, còn vỗ vai của hắn thở dài:

"Hiện tại, mình không còn nghi ngờ gì về thể lực của cậu rồi. Anh Lâu, làm sao thể lực cậu tốt như vậy?"

"Trời sinh." Lâu Hành nói.

Hắn mở của, dẫn Tân Triều Dương vào phòng: "Vào đi, đi chậm chút."

Lâu Hành dẫn cậu đến trước bàn, ngồi xuống, hắn mở cặp sách ra, phát hiện bên trong có một hòm thuốc nhỏ, trong đó đặt nhiều gói thuốc nhỏ loại khác nhau.

"Cậu dùng thuốc nào, trông nó như thế nào?"

Dừng một chút, Lâu Hành nói: "Cậu có thể gọi cho bác sĩ không? Tốt nhất nên hỏi kĩ trước khi dùng."

Tân Triều Dương biết lúc này không phải thời điểm tùy tiện, gật đầu nói: "Cậu lấy giúp mình điện thoại ở ngăn đầu tiên."

Lâu Hành đưa cho cậu, Tân Triều Dương mở khóa vân tay, tìm kiểm và gọi video với Joseph.

"Mặt trời nhỏ, cháu làm sao vậy?"

"Ai gọi vậy?"

Bên Anh quốc đã là rạng sáng, Joseph thấy Tân Triều Dương gọi điện, vội vàng xoay người ngồi dậy, mở đèn, đánh thức luôn Tân Vũ bên cạnh. Nghe thấy là cháu trai mình, Tân Vũ cũng khẩn trương: "Cục cưng, cháu khỏe không?"

Tân Triều Dương xin lỗi nói: "Ông nội, Joseph, xin lỗi đã đánh thức hai người."

Tân Vũ nói: "Trước đừng nói chuyện này, mau nói cho ông nghe cháu bị sao vậy?"

Tân Triều Dương nắm nắm quần, hơi chột dạ: "Cháu... Đêm qua xem điện thoại hơi lâu, lúc nãy bị ánh sáng phản chiếu trên cửa chiếu vào mắt, bây giờ không thoải mái, đôi mắt không mở ra được.""Đứa nhỏ này." Tân Vũ quở trách một câu liền im miệng, lấy di động, định gọi cho đôi vợ chồng kia chăm sóc cháu ông thế nào.

"Mặt trời nhỏ, hiện tại cháu đang ở đâu? Bên cạnh có ai không?"

Joseph không rảnh lo dạy dỗ cậu, nhìn khung cảnh xa lạ, gấp giọng hỏi.

"Có, bạn cùng bàn của cháu, Lâu Hành. Người mà ngày hôm qua cháu nói." Tân Triều Dương nói.

Joseph nhẹ nhàng thở ra, nói:

"Vậy làm phiền bạn cùng bàn cháu cầm điện thoại một chút, để chú nhìn xem mắt cháu thế nào."

"Đưa tôi."

Lâu Hành cầm lấy điện thoại từ tay Tân Triều Dương, mở to âm thanh, xoay màn hình và đưa camera vào ngay mắt cậu, hỏi:

"Như vậy được chưa?"

"Gần chút nữa, nhắm ngay mắt phải. Tốt, khoảng cách này được rồi, xuống một chút, rất tốt. Cảm ơn cậu, bạn học nhỏ."

Tiếng Trung của Joseph mang theo giọng nước ngoài nặng, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nói chuyện.

"Không có gì." Tay Lâu Hành vững vàng cầm điện thoại.

Joseph một bên xem, một bên dò hỏi cảm giác của Tân Triều Dương. Tân Triều Dương thành thành thật thật trả lời hết.

"Buổi sáng ngủ dậy có hơi khô mắt, sau khi nhỏ mắt thì tốt hơn nhiều, cháu cho rằng sẽ không sao.....Sau khi bị ánh nắng chiếu vào, trắng bóng, nhắm lại liền không mở ra được. Lúc nãy đầu hơi choáng, bây giờ đã không có cảm giác gì."

Joseph nghiêm túc nghe, hỏi xem cậu có cảm thấy đau đớn cảm hay nóng rát không, nghe cậu nói không có, lại nhờ Lâu Hành đem camera đưa đến mắt trái. Hỏi lại cậu ở trong trạng thái này bao lâu rồi, ngày hôm qua đã xem điện thoại trong bao lâu, cụ thể làm gì, ngủ lúc mấy giờ. Tân Triều Dương hơi nghiên đầu về phía Lâu Hành, mặt đỏ nói:

"Là...xem diễn đàn trường, đa số là văn bản, còn lại có một ít hình ảnh. Có thể là hai ba tiếng đồng hồ, rạng sáng hai giờ mới ngủ....."

Tân Vũ nghe xong dở khóc dở cười: "Mặt trời nhỏ, trong đó có gì khiến cháu mê muội như vậy?"

Lâu Hành nghe thấy, trong mắt hiện ra ý cười, cúi đầu nhìn về phía Tân Triều Dương. Quả nhiên, lỗ tai cậu đã đỏ. Joseph nhìn kỹ hai bên đôi mắt cậu, thở dài nhẹ nhõm một hơi, hỏi: "Cháu có đem thuốc theo không?"

"Dạ có." Tân Triều Dương đáp.

Tân Vũ vội vàng nói: "Thế nào?"

Joseph nói: “Đừng lo lắng, vấn đề không lớn, chỉ là hơi sưng lên. Trước tiên xem thằng bé mang theo thuốc gì mới có thể xử lí."

Lâu Hành vội đem camera lia đến hòm thuốc. Tân Triều Dương mang theo đầy đủ các loại thuốc, Joseph hướng dẫn Lâu Hành trước tiên lấy thuốc dùng tinh dầu xoa nhẹ lên huyệt mắt và thái dương, xoa bóp trong năm phút, sau đó dùng mặt nạ xoa bớp bằng đện trong vòng mười phút. Lâu Hành lần lượt làm theo. Thấy kỹ thuật của hắn rất chuyên nghiệp, tìm kiếm huyệt đạo cực chuẩn, Joseph hỏi một câu:

"Bạn học này có tìm hiểu qua y học sao? Ngày hôm qua cháu còn giúp mặt trời nhỏ xử li vết thương rất tốt, rất cảm ơn cháu!"

Tân Vũ trong lòng lo lắng, chỉ nhìn chằm chằm mặt trời nhỏ, nghe vậy mới vội cảm kích nói:

"Cảm ơn cậu, bạn học! Nhờ có cậu ở đó, nếu không chúng ta đều không ở bên cạnh, không biết đứa nhỏ này hiện tại phải làm sao."

Lâu Hành bảo bọn họ không cần cảm ơn, cẩn thận đeo bịt mắt lên cho Tân Triều Dương, nói:

"Trong nhà có người kinh doanh y học cổ truyền, học được từ bọn họ một chút kiến thức, nhờ vậy cũng không gây trở ngại gì."

"Cháu quá khiêm tốn rồi."Joseph nói.

Xét theo chuyên môn, lực tay đứa trẻ này rất ổn, tâm lí càng ổn định hơn, so với những thực tập sinh của hắn còn tốt hơn nhiều. Có một người như vậy bên canh mặt trời nhỏ thì không gì tuyệt hơn.

Mười phút sau gỡ bịt mắt xuống, Joseph hỏi: "Hiện tại cảm giác thế nào?"

Tân Triều Dương thở ra một hơi, nói: "Thoải mái hơn rồi, nhưng lại buồn ngủ."

Joseph nửa là chê cười nửa là dạy dỗ cậu, nói: "Thức khuya là một sự đánh đổi lớn đấy."

Hắn nhờ Lâu Hành đem điện thoại đến gần mắt Tân Triều Dương: "Bây giờ cháu thử mở to mắt ra xem. Không cần gấp, từ từ thôi."

Tân Triều Dương lông mi run rẩy, chậm rãi mở to mắt. Tân Triều Dương trong ánh mắt mang theo nhiều tơ máu, thoạt nhìn toàn bộ đều đỏ lên, nhìn có chút ghê.

Joseph vội hỏi: "Thấy rõ sao? Có nhìn thấy những đốm đen trắng không?"

Tân Triều Dương chớp chớp mắt, mặt giãn ra cười rộ lên: "Không có, nhìn thấy rất rõ ràng."

Yêu cầu Lâu Hành điều chỉnh máy ảnh, Joseph cẩn thận nhìn lại đôi mắt của cậu, rốt cuộc cũng yên lòng.

Còn không đợi cậu nói gì, điện thoại quay trở lại chỗ Tân Vũ. Nhìn thấy đôi mắt đỏ hồng của cháu trai, đau lòng cực kỳ.

"Sao lại nghiêm trọng thế?"

Nói xong vẫn nhịn không được mắng: "Đúng là hai kẻ vô dụng, ông đúng là không nên tin tưởng bọn họ có thể chăm sóc tốt cho cháu!"