Khi ấy Lê Nhiên cũng cọ nhiệt cuốn tiểu thuyết này không ít, nhưng sau khi nó ngừng cập nhật, anh ta cũng hùa theo công khai chỉ trích tác giả, điều này lại làm anh ta càng thêm nổi tiếng.
Không ngờ rằng chủ nhân của căn biệt thự vẫn còn đang đọc cuốn tiểu thuyết này.
Đợi đã, nhìn sơ qua nội dung thì có vẻ đây là chương mới nhất!
Lê Nhiên tựa hồ phát hiện ra điều gì đó, đang muốn tiếp tục đọc thêm, thì có một bóng người xuất hiện ở cửa.
"Anh đang làm gì vậy!"
Lê Nhiên sửng sốt một chút, sau đó đứng lên cười ngượng: "Xin lỗi, tôi chỉ vô tình đi vào đây, bị nội dung trong cuốn tiểu thuyết này thu hút nên mới xem có một chút thôi."
"Cút ra ngoài!". Giang Chính tức giận mắng.
Cậu rất ghét những người tự ý vào phòng làm việc của mình mà không được phép, đặc biệt cậu ghét những người dám xem trộm những gì trên máy tính của cậu.
Lê Nhiên nhìn khuôn mặt tuấn tú duyên dáng của Giang Chính, cả người sửng sốt.
Thầm nghĩ chàng trai này thật đẹp, bất luận là ngũ quan tinh xảo hay khí chất cao quý kia, đó cũng là hình tượng hoàn hảo mà anh ta luôn mơ ước.
Thấy Lê Nhiên đứng im bất động, Giang Chính quay ra cửa nói lớn; "Lạc ca, Chu ca!"
Ninh Lạc vẫn đang nói chuyện với tổ ghi hình ở tầng một, chỉ có Chu Kỳ Lân đang ở ngoài cửa.
Chu Kỳ Lân nhanh chóng xông vào, không nói một lời, kéo hai tay Lê Nhiên vặn ra sau lưng.
"A, anh làm cái gì vậy, buông tôi ra!". Lê Nhiên đau đớn kêu lên, nhưng trước mặt vệ sĩ chuyên nghiệp, anh ta như một con cừu non bị người ta vây bắt.
Chu Kỳ Lân chỉ hừ lạnh một tiếng, không nói câu nào, giữ chặt tay Lê Nhiên, kéo anh ta ra chỗ sân biệt thự.
Tiếng động lớn như vậy, khó mà làm cho người ta không để ý.
Toàn bộ nhân viên cũng như một số khách mời khác vừa đến biệt thự sau chuyến tham quan nông trường cũng đến.
Lê Nhiên xấu hổ lại chật vật, hai tay vẫn bị khóa chặt phía sau, giống như kẻ trộm bị cảnh sát bắt giữ.
Anh ta ngượng ngùng nói: "Đạo diễn, đây là hiểu lầm thôi, a....."
Lời còn chưa dứt, Chu Kỳ Lân đột nhiên ấn mạnh cánh tay của anh ta xuống.
"A". Lê Nhiên đau đến mức không nói lên lời, chỉ có thể nhìn đạo diễn cầu cứu.
Đạo diễn lúng túng nói: "Chu quản gia, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"
Chu Kỳ Lân mặt không cảm xúc đáp: "Người này lén lút vào thư phòng của ông chủ tôi, không biết hắn muốn làm gì."
"Không phải, tôi chỉ tò mò nên mới đi vào xem thử, không có làm gì hết, chỉ là vào xem thử chút thôi!". Lê Nhiên vội vàng biện hộ, lại không biết nên giải thích thế nào, lời nói trong miệng trở nên lộn xộn.
Đạo diễn nhìn Chu Kỳ Lân với vẻ mặt bối rối.
"Chu quản gia, đây là Lê Nhiên, khách mời của chương trình, chắc cậu ấy chỉ vô tình vào đó thôi, là do chúng tôi làm việc sơ suất, không nói rõ những nơi không được đặt chân đến. Anh có thể thả cậu ấy ra trước được không?"
Chu Kỳ Lân quay lại nhìn Giang Chính đang ngồi trên ghế sofa ở phòng khách, chờ chỉ thị từ ông chủ.
Giang Chính chầm chập đứng lên, không thèm để ý đến những người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào đạo diễn nói: " Không cho phép người nào đặt chân lên tầng ba."
"Được, tôi biết rồi." Đạo diễn gật đầu, quay lại nói với mọi người xung quanh, "Đều nghe thấy hết rồi chứ, mọi người không được phép đi lên tầng ba!"
"Nghe thấy rồi." Các nhân viên đồng loạt lên tiếng trả lời.
Sau đó không hẹn mà ngước nhìn gương mặt tuấn tú đẹp như tiên kia.
Đạo diễn cười gượng: "Ông chủ Giang, anh xem hiện tại có thể thả Lê thiếu ra rồi chứ?"
Giang Chính đáp: "Được.", nói rồi cậu quay người đi vào trong biệt thự.
Chu Kỳ Lân lúc này mới buông Lê Nhiên ra, sau đó theo ông chủ vào trong.
Ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Lê Nhiên đang xấu hổ đứng đấy.
Là một ngôi sao đang lên của giới giải trí trong nước, Lê Nhiên chưa bao giờ gặp chuyện mất mặt như thế.
Anh ta lên xe ngồi cứ như thể đang chạy trốn.
Đạo diễn đi tới an ủi anh ta vài câu rồi quay lại tiếp tục làm việc.
Quản lý Trần nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy thâm hiểm kia của Lê Nhiên, thở dài: "Không phải tối qua chị đã nói em biệt thự của Tiểu Lục Châu chỉ cho phép sử dụng phòng khách và phòng làm việc trên tầng hai thôi sao? Em làm gì ở trên tầng ba vậy?"
Lê Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi chỉ tò mò nên mới đi vào xem thôi, ai biết cái người đàn ông trông như bất nam bất nữ kia lại tỏ ra gay gắt như vậy, rốt cuộc thì anh ta là ai?"
Chị Trần nói: "Chủ của nông trường Tiểu Lục Châu."
Lê Nhiên tức muốn hộc máu nói: "Tôi đang muốn hỏi anh ta là ai, có thân phận gì mà lại tỏ ra kiêu căng ngạo mạn như thế!"
Chị Trần nói: "Anh ta chỉ là chủ của nông trường này, còn lại không có gì đặc biệt."
Ánh mắt Lê Nhiên càng ngày càng nham hiểm: "Hóa ra chỉ là một thằng nông dân quèn, xem sau khi ghi hình xong tôi xử lí anh ta thế nào!"
Chị Trần vỗ vai anh ta: "Chu quản gia kia thoạt nhìn có vẻ không phải người dễ đυ.ng vào, tốt nhất em đừng gây sự với anh ta."
"Tôi biết rồi". Lê Nhiên xoa xoa cái vai đau nhức của mình, nhưng vẫn không kìm nén được sự tức giận.
Sự cố nam minh tinh "đột nhập" lên tầng ba mà không được sự cho phép cứ thế qua đi.
Đáng tiếc Lục Thừa Vân, nhà đầu tư lớn nhất của chương trình lại không thể xem được một màn này.
Lục Thừa Vân cũng là khách mời cuối cùng đến Tiểu Lục Châu.
Sau khi đến nơi, hắn chỉ nghỉ ngơi có mười phút thì buổi ghi hình đầu tiên của chương trình chính thức bắt đầu.
Buổi khai mạc ghi hình diễn ra hết sức suôn sẻ, sau đó là trò chơi đầu tiên.
Các khách mời được chia thành năm nhóm. Trước tiên, họ sẽ đến nhà kính để hái rau, sau đó dùng số rau đó nấu canh cho các công nhân ở nông trường nếm thử, đội nào được đánh giá cao nhất sẽ giành chiến thắng.
Nghe đạo diễn đọc xong thể lệ, Lê Nhiên là người giơ tay đầu tiên: "Đạo diễn, các nhóm chia thế nào?"
Đạo diễn nói: Sẽ quyết định bằng cách rút thăm. Hai người rút cùng màu sẽ tạo thành một nhóm."
Lê Nhiên là người đầu tiên rút thăm, anh ta rút được màu vàng.
Lục Thừa Vân rút thăm thứ hai, cũng là thăm màu vàng.
Lê Nhiên hào hứng cầm lá thăm màu vàng chạy tới trước mặt Lục Thừa Vân: "Lục tổng, chúng ta cùng một đội!"
Lục Thừa Vân lạnh nhạt nhìn anh ta, không nói gì.
Lê Nhiên lại nói: "Lục tổng, chắc hẳn đây là lần đầu tiên anh tham gia gameshow."
Lục Thừa Vân vẫn không đáp lại, đôi mắt nhìn chằm chằm về phía đạo diễn, tựa hồ như đang chăm chú lắng nghe gì đó.
Lê Nhiên tiếp tục tự mình nói một cách lúng túng: "Tôi rất vinh dự khi được chung một đội với Lục tổng."
Lục Thừa Vân như không nghe thấy anh ta nói gì, thậm chí còn không liếc nhìn một cái.
Lê Nhiên thấy vậy, cuối cùng đành im lặng.
Sau khi chia đội xong, đạo diễn tuyên bố nhiệm vụ đã bắt đầu.
Lục Thừa Vân xoay người rời đi, để lại một câu: "Đi hái rau trước đi."
Lê Nhiên giống như con cho Pug đi theo, nịnh nọt hắn: "Lục tổng, anh có biết nấu ăn không?"
Lục Thừa Vân lạnh nhạt đáp: "Không biết."
Lê Nhiên mừng rỡ như điên: "Vậy chúng ta làm món trứng xào cà chua đi, tôi biết nấu món này!"
Lục Thừa Vân đáp: "Ừ", lại không nói thêm gì liền đi đến nhà kính trồng cà chua.
Đột nhiên, hắn sững sờ đứng ở lối vào nhà kính.
Giữa những bụi cà chua tươi tốt, có một bóng người mặc áo trắng đang đứng ở đó.
Những ngón tay dài mảnh khảnh của người đàn ông thành thục hái từng quả cà chua. Dưới ánh nắng, xung quanh anh ta như phát ra ánh sáng....
Giống như một bức tranh sống động tuyệt đẹp.
Lục Thừa Vân nhìn khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên, không thể rời mắt, thất thần một lúc.
Gương mặt đó quá quyến rũ.