Chương 5

Cảm nhận được có người tới, Giang Chính quay đầu lại nhìn về phía cửa ra vào, đồng tử mở to.

Lục Thừa Vân, tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này?!

Những ký ức đã phủ bụi thời gian chợt ùa về, đánh sâu vào tâm trí anh.

Sau một hồi bối rối, Giang Chính lấy lại sự bình tĩnh, chỉ còn lại một cảm giác u sầu..

Không suy sụp tinh thần, không có khóc thành tiếng, thậm chí không có một chút đau lòng nào...

Giang Trừng có chút kinh ngạc.

Anh thực sự đã giữ vững được tâm lý của mình, có vẻ như việc thường xuyên được điều trị tâm lý trong hai năm qua không phải là vô ích.

Thực ra, vào ngày xác nhận sẽ hợp tác với "Trạm Dừng Thanh Xuân", Giang Chính đã tưởng tượng đến rất nhiều tình huống khi gặp lại Lục Thành Vân.

Có thể đó là trên những con đường quanh co phức tạp xung quanh nông trường, có thể là dưới những tán cây rực rỡ ánh nắng, cũng có thể là trên những cánh đồng lúa mì bát ngát..

Cuối cùng không đúng một cái nào.

Theo sau Lục Thừa Vân là Lê Nhiên và hai người quay phim, Giang Chính mới nhận ra chương trình đã bắt đầu ghi hình.

Ánh mắt anh lại dán chặt vào mặt Lục Thừa Vân, không còn cố ý né tránh nữa.

Vẫn như hai năm trước, ánh mắt Lục Thừa Vân nhìn anh đầy kỳ quái, tựa hồ như có một tầng lá chắn vô hình, nhưng lúc này làm cho anh có chút ngạc nhiên.

Lại là ánh mắt nhìn người xa lạ này!

Giang Chính cực kỳ chán ghét cái cách Lục Thừa Vân nhìn anh như vậy.

Giang Chính né tránh ánh mắt của Lục Thừa Vân, ôm một chùm cà chua chín đứng dậy.

Sắc mặt anh không tốt lắm, giọng điệu không mấy thiện cảm: “Khi hái cẩn thận, đừng làm gãy cành lá, cố gắng hái những quả đã chín nhất.”

Lục Thừa Vân không nói gì, Lê Nhiên lên tiếng lấy lòng trước: "Ông chủ Giang, chúng tôi nhất định sẽ cẩn thận!"

Giang Chính không nói thêm gì, cầm giỏ cà chua đi vòng qua hai người rồi bước ra ngoài.

Anh thường không nhanh chân khi đi bộ như vậy, nhưng lần này anh lại đi nhanh hơn một chút, không ai nhận ra rằng Giang Chính đang chạy trốn.

Ninh Lạc và Chu Kỳ Lân đuổi theo Giang Chính. Trước khi đi, Ninh Lạc nghi ngờ liếc nhìn Lục Thừa Vân, phía sau Chu Kỳ Lân dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn Lê Nhiên.

Lục Thừa Vân nhìn ba người rời đi, đôi mắt không tự chủ được hướng về hình bóng của cậu thiếu niên xinh đẹp ấy.

Hắn tưởng rằng ông chủ nông trường, người đã đích danh mời hắn đến livestream bán đậu phộng sẽ là một kẻ tham vọng nịnh bợ, nhưng không ngờ lại là một thiếu niên tuấn tú.

Cậu ta trông chỉ mới 18, 19 tuổi, tạo cho hắn một cảm giác cậu ta giống như một tinh linh trong rừng rậm không quan tâm đến sự náo nhiệt bên ngoài.

Lê Nhiên đến trước mặt Lục Thừa Vân, thái độ thay đổi 180 độ, chủ động phàn nàn:

“Lục tổng vừa mới tới đây có lẽ không biết, tiểu soái ca vừa rồi chính là ông chủ của nông trường Tiểu Lục Châu, anh ta họ Giang. Chuyện là thế này, tôi chỉ vô tình vào nhầm phòng của anh ta, anh ta thậm chí không thèm nghe tôi giải thích, suýt chút nữa để quản gia của mình vặn gãy tay tôi. Anh đừng có mà vào phòng của anh ta, nếu không tôi nghĩ cả anh thì anh ta cũng dám đánh.”

Lục Thừa Vân dường như không nghe thấy lời của Lê Nhiên, vội vàng đi vào trong nhà kính, dừng lại ở vị trước đó của chàng trai.

Trái tim hắn lúc này không khỏi bối rối, trong đầu hiện lên hình ảnh chàng trai khi nãy đang hái cà chua.

Cảm giác không đúng lắm…

Hắn có vẻ như hiểu lầm cảm giác này, là mất mát chứ không phải cô đơn.

Lê Nhiên theo sau vào trong nhà kính, hành động tiếp theo mang theo cảm giác trả thù mạnh mẽ, bẻ gãy nhiều cành và đổ một cây cà chua.

Làm xong điều đó, anh ta cảm thấy tâm trạng thoải mái hơn nhiều, đến trước mặt Lục Thừa Vân, ân cần hỏi:”Lục tổng, chúng ta nên hái bao nhiêu quả?”

Lục Thừa Vân đang định trả lời, liền nhìn thấy phía sau Lê Nhiên một cây cà chua đã đổ xuống, cành lá gãy rụng đầy trên mặt đất, sắc mặt hắn trở nên tối sầm.

Những cành lá cà chua gãy đó trông giống như món đồ chơi yêu thích của trẻ em bị kẻ xấu cố tình phá hoại.

Lục Thừa Vân đen mặt: “Cậu, cút ra ngoài!”

“Sao vậy?” Lê Nhiên bối rối.

Lục Thừa Vân nói với giọng hùng hổ: “Cút ra ngoài, đừng để tôi phải nói lần thứ hai!”

Lê Nhiên bị Lục Thừa Vân uy hϊếp đến mức sợ hãi, không dám hỏi thêm gì nữa, vội vàng tránh đi.

Lục Thừa Vân đến bên cây cà chua lung lay sắp đổ, cố gắng dựng lại nhưng không có tác dụng gì.

Cây cà chua đã bị gãy, chẳng mấy chốc sẽ héo tàn.

Trong lòng hắn vô cớ dấy lên một cảm giác tức giận không rõ nguyên nhân, hắn ức chế không để nó bùng phát, cẩn thận nhặt hết những trái cà chua trên cành gãy và đi ra ngoài.

Khi đến ngoài khuôn viên nhà kính, Lục Thừa Vên trừng mắt nhìn Lê Nhiên, nghiêm túc nói: "Cùng tôi đi."

"Vâng!" Trong lòng Lê Nhiễm vui mừng.

Lục tổng chỉ định một cách rõ ràng để anh ta theo đi, có cơ hội xào CP!

Hai người đi bộ đến một khu vực nhà bếp được xây dựng tạm thời, đạo diễn đang ngồi nghỉ ngơi.

Lục Thừa đến chỗ đạo diễn, trầm giọng nói: "Đạo diễn, tìm người khác thế chỗ Lê Nhiên, việc đền hợp đồng liên hệ với trợ lý của tôi để xử lý."

"Hả?" Đạo diễn sửng sốt.

Lê Nhiễm cũng hoang mang, "Lục tổng, tại sao lại như vậy? Tôi đã làm sai điều gì mà anh muốn thay thế tôi?"

Đạo diễn lo lắng: "Lục tổng, có chuyện gì xảy ra sao, ngài nói cho tôi biết đi.”

Ánh mắt lạnh lẽo của Lục Thừa Vân nhìn chằm chằm vào gương mặt dày phấn của Lê Nhiên, giọng điệu lạnh nhạt: "Tôi không muốn có một người thiếu văn hóa xuất hiện trong chương trình mà tôi đầu tư."

"Cái này..." Đạo diễn bị làm cho câm nín.

Người này nổi tiếng thất thường, phong cách quyết đoán, tất cả quyết định của anh ta đều dựa trên sở thích cá nhân. Có thể trong quá trình ghi hình, thậm chí cả đạo diễn cũng có thể bị thay thế.

Thực tế cho thấy tính cách của Lê Nhiên không tốt lắm, nhưng hình tượng tích cực mà anh ta thể hiện rất hoàn hảo, cũng là người có nổi tiếng nhất trong số các diễn viên cùng thời. Nếu thay thế anh ta một cách vội vàng, không dám tưởng tượng hậu quả sẽ như thế nào.