Chương 41

“Là anh!” Giọng nói kích động của Giang Lục Đinh mang theo chút run rẩy.

Thẩm Trác nhìn cô, khuôn mặt tràn đầy ý cười.

“Vậy sao hôm qua anh không nói với tôi?”

Hai năm nay Giang Lục Đinh đã nhiều lần tưởng tượng đến cảnh tìm được vị “ân nhân” này, nhưng không ngờ rằng lại là cảnh tượng trước mắt mình đây. Vậy mà anh ấy lại trở thành đối tượng xem mắt của cô. Tình huống này thật sự kỳ quái giống như câu chuyện dưới ngòi bút của cô vậy, trùng hợp đến mức khiến người ta phải ngỡ ngàng.

“Ừ, tôi vốn không định nói, nhưng mà cô lại cho rằng chúng ta không phù hợp.” Thẩm Trác che dấu ý cười, dáng vẻ nghiêm túc nói: “Vì thế, tôi nghĩ, có khi tôi nói ra chuyện này, có thể cô sẽ suy nghĩ lại.”

Nói xong, anh còn mong chờ nhìn cô.

Giang Lục Đinh cười ngượng, trên mặt có chút ửng hồng, dưới ánh mặt trời, tầng đỏ nhạt hây hây như có phần trong suốt.

Một người đàn ông giàu có, đẹp trai cao ráo như vậy, nếu nói Giang Lục Đinh không rung động chút nào thì chắc chắn là nói dối. Chỉ là sau khi trải qua một đoạn tình với Phó Minh Tông, cô đã trở nên lý trí hơn nhiều. Nếu ngay cả với Phó Minh Tông cũng không có kết quả, thì nói gì đến Thẩm Trác cơ chứ.

Cô quyết định nói thật: “Anh Thẩm, thực ra, tôi nghĩ rằng chúng ta không hợp nhau, đó chỉ là cái cớ mà thôi. Anh rất tốt, tốt đến mức không có điểm gì để bới móc cả, chỉ là hiện tại tôi vẫn chưa có ý định tìm bạn trai mà thôi.”

Thẩm Trác hỏi tại sao?

Giang Lục Đinh xem mắt đã bảy lần, vì Cố Miểu đã tự mình ra tay nên Thẩm Trác là người đầu tiên mà cô không nói về tình trạng gia đình mình cho anh nghe trong lần gặp đầu tiên, còn sáu lần trước, chỉ cần cô nói ra tình trạng hiện tại của gia đình mình, căn bản sẽ không thể có cơ hội gặp mặt nhau lần thứ hai, đối phương tránh cô còn không kịp nữa là.

Giang Lục Đinh nói: “Tôi có một người em trai tên là Lan Châu, vài năm trước mắc phải căn bệnh nan y, tìm cách chạy chữa khắp nơi nhưng không có kết quả. Lúc ấy rơi vào đường cùng mà tuyệt vọng, vì thế nghe được có cách gì cũng đều phải làm thử. Hai năm trước tôi đến Ngộ Giác Tự, mang theo sinh thần bát tự của thằng bé để khai quang ngọc bội, hi vọng Bồ Tát có thể phù hộ độ trì cho thằng bé khỏi bệnh. Tiếc là, cuối cùng vẫn...”

Mặc dù đã hai năm trôi qua nhưng nhắc đến Lan Châu, trong lòng cô vẫn rất buồn, mà người càng buồn hơn cả chính là mẹ cô.

“Sau khi Lan Châu mất, mẹ tôi đau khổ tuyệt vọng, mấy lần bệnh nặng liền. Tiền tiết kiệm trong nhà cũng hết sạch, phải đi vay không ít. Ba tôi đã qua đời, mẹ tôi thì nghỉ hưu, tôi cũng phải gánh vác việc trả nợ này. Những lần xem mắt trước đây, tôi đều nói thật với đối phương là tôi nợ rất nhiều tiền, kết quả là gặp mặt lần đầu nhưng đã dọa người ta sợ chạy mất.”

Thẩm Trác gật đầu, “Hóa ra là vậy, nhưng mà nói vậy, tôi ngược lại càng cảm thấy cô là người rất thẳng thắn.”

“Thực ra tôi đi xem mắt cốt là muốn mẹ tôi yên tâm mà thôi, còn hiện tại tôi không có ý định tìm bạn trai. Nếu anh không từ bỏ, vậy thì tôi nguyện làm bạn với anh, cũng hy vọng có cơ hội để báo đáp ơn cứu mạng của anh ngày hôm đó.”

“Bây giờ cô đang có cơ hội đấy.”