Chương 40

Ánh mắt Thẩm Trác dừng trên chiếc áo T-shirt, không thể nói rõ cảm giác của mình lúc này là gì. Xem ra cô thật sự không có ý muốn qua lại với anh rồi, nếu không sẽ không ăn mặc tùy ý, ra ngoài với dáng vẻ giống như shipper vậy.

Anh ra nước ngoài hai năm mà sao tình hình lại trở nên tệ thế này, sao có thể đến mức bị một cô gái nhỏ đối xử như vậy cơ chứ?

Thẩm Trác cười nhạo chính mình, tháo kính râm xuống, cúi đầu nhìn Giang Lục Đinh, dáng vẻ nghiêm túc hỏi: “Cô cảm thấy tôi có chỗ nào không tốt?”

Giang Lục Đinh không ngờ câu nói đầu tiên của anh lại thẳng thắn như vậy, vì không kịp phòng bị mà mặt ửng đỏ.

Cô ngượng ngập vuốt tóc, cười gượng: “Không có, anh rất tốt, rất xuất sắc.”

Thẩm Trác hỏi nghiêm túc: “Nếu tôi rất tốt, vậy tại sao cô lại nói với Cố Miểu tôi không thích hợp?”

Mặt Giang Lục Đinh ngày càng đỏ, vội vàng viện cớ, “Tại anh cao quá.”

Thẩm Trác quả thực không biết nên khóc hay cười, lại còn có người ghét bỏ anh cao!

Giang Lục Đinh làm bộ vô cùng nghiêm túc: “Thật đó, chúng ta ở bên nhau, giống như là Hư Trúc mang theo Thiên Sơn Đồng Lão vậy đó, thật sự không phù hợp.”

Thẩm Trác nhìn cô cười: “Cô thật đáng yêu.”

Anh có một khuôn mặt tuấn tú, trời sinh đã có một đôi mắt trong veo như nước đong đầy tình cảm, quả thật là khiến người khác khó cưỡng lại được. May là Giang Lục Đinh không phải người tự luyến, cũng không bao giờ nghĩ rằng vẻ ngoài của cô sẽ khiến Thẩm Trác yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bằng không, bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm, thật sự là rất dễ rơi vào hố sâu tình ái.

Cô chỉ vào con đường núi rồi cười xin lỗi: “Sáng hôm qua tôi đã leo núi rồi.”

Ý chính là, anh Thẩm tự đi một mình đi.

Nhưng mà Thẩm Trác dường như không nghe thấy lời cô nói, vẫn nâng bước đi về phía đường núi.

Giang Lục Đinh đành phải theo sau.

Thẩm Trác nhìn phong cảnh phía xa xa, cười tủm tỉm: “Tôi rất thích leo núi, tiếc là thành phố S chỉ có mỗi ngọn núi Mi Sơn, không đủ cao cũng không đủ hiểm trở. Nhưng mà cảnh sắc sau mưa ở Mi Sơn thật sự rất đẹp.”

Nghe đến Mi Sơn sau mưa, trái tim Giang Lục Đinh giật nảy, bất giác nhìn về phía Thẩm Trác. Dáng người anh cao thẳng, thân hình mảnh khảnh, người kia trong ấn tượng của cô cũng rất cao, đeo kính râm và rất có khí chất.

Chỉ là trước đây lúc thăm dò Hoắc Dịch Đình thì bị từ chối khiến cô cảm thấy trên đời này sẽ không có chuyện trùng hợp như vậy. Vì vậy, đối mặt với Thẩm Trác, cô cũng chẳng muốn thăm dò làm gì.

Thẩm Trác lại mở lời hỏi cô: “Cô từng đến Ngộ Giác Tự chưa?”

“Từng đến rồi.”

Giang Lục Đinh cũng nói chuyện mình gặp nạn ở Mi Sơn trước kia ra, sau khi nói xong thì thở dài: “Có lẽ do bình thường tôi không tin Phật, không kịp thời ôm được chân Phật tổ nên Bồ Tát mới tức giận mà cho tôi một trận.”

Thẩm Trác buồn cười: “Nếu Bồ Tát lòng dạ hẹp hòi như vậy thì sao có thể xưng là Bồ Tát chứ.”

Giang Lục Đinh chỉ vào chuỗi phật châu trên cổ tay anh, hỏi: “Anh tin Phật?”

Thẩm Trác sờ chuỗi phật châu cười nói: “Ừ, không phải là tín ngưỡng, nhưng mà tôi thích thiền trong Phật gia.”

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, bất giác đã gần đến Ngộ Giác Tự.

Chỗ trú mưa bên cạnh đường núi đã sớm không còn, nhưng mà Giang Lục Đinh không hề quên mất nơi này. Có mấy loại cây không rõ tên mọc bên vách núi, quả nhỏ màu đỏ sai trĩu trông rất đẹp.

Thẩm Trác đột nhiên dừng lại, chỉ vào vách núi bên phải cười hỏi: “Cô có còn nhớ chỗ này không?”

Giang Lục Đinh sững người.