Chương 23

Thay quần áo xong, đi từ phòng thay đồ ra, hai mắt Cố Miểu sáng bừng lên, hào hứng đập tay bôm bốp: "Tuyệt vời, lấy nó đi."

Giang Lục Đinh nhìn vào gương, cô giật mình, bộ váy này có phần gợi cảm quá rồi.

Không khom người còn đỡ, vừa cúi xuống là khe ngực đã hiện ra rõ mồn một.

Cô ôm ngực phản đối: "Không được, bộ váy này hở lắm."

Cố Miểu chống thắt lưng hùng hổ nói: "Cậu thì biết cái quái gì? Đi xem mắt thì phải để lộ vốn liếng dồi dào nhất của mình ra ngoài, nếu có thể biến cup B thành cup D thì tuyệt đối không được để nó ở cup C."

Giang Lục Đinh: "..."

Cố Miểu không thèm phân bua với cô nữa, quay người đi chọn cho cô một đôi giày mũi nhọn cao tận bảy centimet, sau đó còn thẳng tay đáp đôi giày độn đế ba centimet của cô vào thùng rác, động tác tiêu sái khiến Giang Lục Đinh tan nát cõi lòng.

Sau khi được trang bị đầy đủ từ trên xuống dưới, nhan sắc của Giang Lục Đinh trong gương đã hoàn toàn bước lên một đẳng cấp mới.

Chiếc váy cúp ngực tôn lên đường cong xinh đẹp và đầy đặn của khuôn ngực, vừa vặn để lộ ra một phần nhỏ đẫy đà khiến người nhìn lạc vào dòng duy nghĩ miên man bất định, phần vải áo ôm trọn làn da trắng nõn, mịn bóng ngậm nước.

Tuy cô không phải loại mỹ nữ vạn người mê, ai nấy nhìn qua cũng phải kinh diễm nhưng cô lại có khí chất dịu dàng cùng với làn da trắng nõn. Hơn nữa mỗi lần cười rộ lên sẽ để lộ hai má lúm đồng tiền, ấm áp đáng yêu, xinh đẹp động lòng người. Khuyết điểm duy nhất là vóc dáng không đủ cao, tuy nhiên giày cao gót phối với váy hoa đã đủ để tôn lên ưu điểm trên cơ thể cô, thướt tha yểu điệu.

Cố Miểu vuốt cằm, không ngừng gật gù tán thưởng: "Ừm... quả đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. Ăn diện vào cũng là một đại mỹ nữ ấy chứ."

Ngay cả Hoắc Đồng Đồng cũng ngạc nhiên, trợn tròn mắt kêu lên: "Wow, cô giáo Giang xinh như yêu tinh trong Động Bàn Ti vậy."

Nhân viên trong cửa hàng và Cố Miểu nghe thấy vậy thì cười ngất, Giang Lục Đinh đỡ trán, thở dài thườn thượt: Đúng là con nhà tông không giống lông cũng giống cánh, khen tôi đẹp như Quốc Vương Nữ Nhi Quốc thì chết à?

Nửa tiếng sau, một tay Giang Lục Đinh dắt theo Hoắc Đồng Đồng, một tay vịn vào cánh tay của Cố Miểu, giẫm lên đôi giày cao tận bảy centimet, bước đi run rẩy đến chỗ xem mắt.

Cố Miểu dừng chân lại, nhìn Giang Lục Đinh với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Lần này mình đến buổi xem mắt cùng cậu không hẳn chỉ vì chăm sóc Đồng Đồng giúp cậu, mà còn là để trông chừng cậu, có mấy lời... cậu đừng nói ra nữa được không?"

Giang Lục Đinh khẽ mím môi: "Mình biết cậu có lòng tốt, nhưng mình thật sự không muốn lừa gạt người khác."

Cố Miểu tức đến giậm chân: "Chị gái của tôi ơi, cậu tưởng mình tiên nữ, đàn ông vừa gặp cậu là đã chết mê chết mệt, không màng tất cả hay sao? Cậu có thể bồi dưỡng tình cảm với người ta trước rồi hãy nói sau cũng được mà?"

"Không phải có tình cảm rồi lại chia tay sẽ càng đau khổ hơn sao, chẳng thà nói ngay từ đầu còn hơn."

Cố Miểu vội vàng nói: "Cậu có biết đối với mẹ cậu mà nói, chừng nào cậu vẫn chưa tìm được bạn trai thì gánh nặng trong lòng bà ấy sẽ càng nặng nề hơn không?"