Chương 7: Đi ngang qua nhau

Cô Cửu ra khỏi thang máy, bước thẳng đến phòng họp.

Trong nháy mắt, khi cửa thang máy mở ra, cô liền nhìn thấy hai người đàn ông đứng trước cửa phòng họp. Đó là hai anh em song sinh vì họ giống nhau như đúc, nhưng nhìn lướt qua qua thì cô vẫn có thể nhận ra chỗ khác nhau trên người họ.

Người đàn ông đứng bên trái có một cỗ hơi thở lạnh băng, người đứng bên phải thì mang theo nét cười ôn hòa, chẳng qua ý cười cũng không chạm tới đáy mắt.

Hai người này đều không dễ chọc.

Cố Cửu nhìn ra được hai người này đều mang theo hơi thở sắc bén. Đặc biệt là khi cô vừa xuất hiện, từ hai người truyền ra khí thế máu tanh chết chóc.

Rõ ràng họ là những người đã gặp qua máu tanh.

Hiện nay vẫn là thời đại hòa bình thịnh thế, có thể gặp qua những người kiểu này chính là hai loại người, một đen một trắng.

Họ canh giữ ở cửa phòng họp. Tư Vân cùng Tư Ngọc nhìn Cố Cửu, liếc nhìn với nhau.

Tầm mắt hai người không tiếng động chạm vào nhau, cuối cùng là người anh trai Tư Vân đi lên trước:

“Tiểu thư, không phải nhân viên không được đến gần nơi này.”

Cố Cửu nhìn người đàn ông này, nghe ra được giọng nói của hắn mang theo phần uy hϊếp áp bức, lãnh đạm cười: “Ngại quá, tôi tới tìm người, nhất thời nóng vội.”

Nóng xong, Cố Cửu quay lại thang máy.

Tư Vân nhìn động tác rời đi của cô, khí thế áp bức đã giảm đi không ít.

Bước vào thang máy, đột nhiên Cố Cửu nói: “Tôi tới tìm Tổng giám đốc chi nhánh công ty Lưu Diễm, khi nào cô ấy ra ngoài, nhờ anh truyền đạt một tiếng, nói có người đang chờ ở văn phòng.”

Tư Vân nhìn cô gái tràn đầy hơi thở thanh xuân trong thang máy, tưởng là người quen của Lưu Diễm, gật đầu nói: “Đã biết.”

Cố Cửu ấn thang máy đi xuống, cửa thang khép lại.



Cố Cửu đợi 1 tiếng ở dưới lầu, chờ hoài cũng không chờ được Lưu Diễm đến.

Cô rời khỏi văn phòng, lần nữa đi lên phòng họp. Nhưng ở đó đã không còn bóng dáng người nào.

Đi tới chỗ nhân viên vệ sinh đang dọn dẹp phòng họp hỏi thăm, mới biết là mọi người đã xuống lầu.

Cố Cửu lại đi thang máy xuống lầu.

Trong thang máy, Cố Cửu nhìn thấy một chiếc nhẫn nằm trong góc. Cô ngồi xổm xuống cầm chiếc nhẫn lên, liền phát hiện đây không phải là nhẫn bình thường mà là một cái nhẫn ban chỉ.

Không biết làm từ chất liệu gì, mặt ngoài là một tầng bạch ngọc, mặt trên còn có hoa văn cổ xưa.

Nhìn qua cũng biết đây không phải là đồ vật bình thường, không biết ai đánh rơi ở đây.

Cố Cửu cầm nhẫn lên, định lát đi hỏi một chút.

Cửa thang mở ra, Cố Cửu đi ra ngoài thì nhìn thấy nhân viên công ty đứng ngoài đại sảnh.

Học tỷ Lưu Diễm đang cung kính khom lưng với người ngồi trong xe.

Thấy vậy, Cố Cửu đoán được người kia chính là người mà tổng công ty phái đến.

Cô đi tới chỗ học tỷ, thả chậm bước chân để không phải chạm mặt cao tầng của tổng công ty.

Trong lòng lại nghĩ, không biết là người nào. Tấm lưng kia cao lớn, qua cách ăn mặc có thể thấy được còn rất trẻ.

Quân Bắc Mặc ngồi trong xe, hắn như có cảm giác mà nhìn về phương hướng của Cố Cửu. Ở chi nhánh của công ty đột nhiên xuất hiện một cô gái trẻ dạt dào thanh xuân, Quân Bắc Mặc nhướng mày.

Cô gái này nhìn qua có lẽ tuổi không lớn, như là sinh viên. Hắn cũng cho rằng đây là người quen thân thiết của nhân viên trong công ty.

“Tam thiếu, chúng ta đi chứ?”

Tài xế không nghe được thiếu gia nhà mình lên tiếng, không nhịn được chủ động dò hỏi.

“Lái xe đi.”

Âm thanh lạnh nhạt vang lên trong xe. Bởi vì xe có tấm màng phòng hộ, nên Cố Cửu không thấy người đàn ông ngồi trong xe đang nhìn về phía mình.

Cô nhìn mấy chiếc xe rời khỏi mới thả nhanh bước chân đi đến chỗ Lưu Diễm.