Chương 22

Anh ta quay đầu lại ra sức chạy lên thang cuốn đang đi xuống, đuổi theo Hàn Thanh Hạ.

Bước chân của Hàn Thanh Hạ không nhanh không chậm, sau khi Hàn Anh đi lên, cô cũng đã đi vòng sang thang cuốn đối diện anh ta, khiến Hàn Anh buộc phải chạy một vòng trung tâm thương mại đuổi theo cô.

Đuổi theo suốt cả dọc đường đến tận bãi đậu xe ngầm.

“Con mẹ nó! Con ả khốn khϊếp này, mày còn muốn chạy đi đâu!”

Hàn Anh thở hổn hển ép Hàn Thanh Hạ đi đến một góc bãi đậu xe.

“Lừa gạt tao sau lưng, để xem hôm nay bắt được mày, tao có gϊếŧ chết mày không?”

“Đúng lúc lắm.” Hàn Thanh Hạ mỉm cười nhìn Hàn Anh, tiện tay đóng cốp xe lại: “Tôi cũng đang có ý này!”

Trong tay cô xách theo một chiếc gậy bóng chạy đi đến.

Hàn Anh nhìn thấy cây gậy bóng chày trong tay cô, tiếng chuông cảnh báo lập tức vang lên.

“Con mẹ nó, mày… Mày còn dám đánh tao?”

Anh ta vừa mới dứt lời, một cây gậy đã giáng xuống, Hàn Thanh Hạ lập tức xông đến.



Cô lập tức chặn đánh Hàn Anh, đánh anh ta trật khớp cằm, khiến anh ta không thể thốt lên bất cứ câu nào, sau đó kéo đến một góc bãi đậu xe không ngừng đánh đấm dã man.

Lăn lộn trong thời kỳ mạt thế hơn mười năm trời, cô đã học được đủ loại kỹ năng chiến đấu.

Chỉ trong vòng ba cú đánh, cô có thể khiến một người đàn ông trưởng thành quy thiên.

Nhưng đối với Hàn Anh mà nói, cô đã vô cùng nhân từ.

Cô kéo Hàn Anh vào trong một góc đánh đập suốt hơn nửa tiếng đồng hồ, đánh gãy toàn bộ tay chân anh ta, sử dụng thủ đoạn tàn độc nhất đánh vào những nơi sẽ khiến anh ta đau đớn chứ không gϊếŧ chết anh ta.

Nửa tiếng sau, Hàn Anh thở thoi thóp nằm rạp trên mặt đất.

Hàn Thanh Hạ dựa vào cửa xe bên cạnh, đá vào đôi chân giống như xác chết của Hàn Anh, cúi người lấy điện thoại di động từ trong túi anh ta ra, dẫm lên đầu anh ta, cầm điện thoại di động gọi 120.

“Thấy tôi tốt bụng chưa, còn gọi 120 cho anh nữa, cảm ơn tôi đi.”

Nghe vậy, Hàn Anh tức giận đến mức suýt chút nữa hộc máu.

Chết tiệt! Chỉ cần cô nhấc chân ra khỏi đầu anh ta một chút, anh ta sẽ chấp nhận sự tốt bụng của cô.

“Tao gϊếŧ con mẹ mày…”



“Chậc chậc chậc, nếu anh đã vô ơn như vậy thì hãy ngoan ngoãn ở trong bệnh viện dưỡng thương giống như bà nội của anh đi.” Sức lực dưới chân Hàn Thanh Hạ nặng hơn một chút, khiến anh ta phải hôn mê bảy ngày.

Hàn Thanh Hạ xử lý hiện trường một chút.

Cô lấy toàn bộ thông tin danh tính của Hàn Anh để cho dù bệnh viện báo cảnh sát trước cũng không thể nào xác định được thân phận của Hàn Anh.

Nhân tiện, cô còn lấy tiền, chuyển tất cả số tiền trong Wechat, Alipay của anh ta vào điện thoại di động của cô.

Điện thoại di động của anh ta sử dụng dấu vân tay nên trực tiếp dùng dấu vân tay của anh ta xác nhận.

Sau khi làm xong những chuyện này, cô chuyển người đến một con phố quán bar bên ngoài bãi đậu xe.

Địa điểm cô báo cảnh sát 120 cũng là trên con phố quán bar kia.

Chẳng bao lâu sau cảnh sát đã đến, cô nhìn cảnh sát đưa người đi giống như một người qua đường.

Cô bình tĩnh đứng dưới cột đèn, dùng điện thoại di động của Hàn Anh gửi tin nhắn cho cha mẹ anh ta.

Nói anh ta bị đánh, bảo bọn họ đến bệnh viện tìm người.

Sau khi làm xong những chuyện này, Hàn Thanh Hạ đã bán điện thoại di động của Hàn Anh cho một cửa hàng điện thoại di động nhỏ ở ven đường.