Chương 17-2: Nhớ kỹ là anh không cô đơn

Lão Nghiêm mỉm cười nhìn Lê Húc, giọng điệu lạnh lẽo: "Giờ chết của mày tới rồi. Nhĩ Đóa, lấy đồ ra đây." Tên mặt rỗ đẩy xe lăn tên là Nhĩ Đóa, lấy từ trong túi ra một viên tinh hạch lóe sáng vàng, đưa cho Lão Nghiêm.

"Không ổn. Lê Húc gặp nguy hiểm." Tần Ninh không để ý tới an toàn của bản thân, nhảy vọt từ trên cửa sổ xuống. Tinh hạch kia không phải tinh hạch bình thường mà là tinh hạch của 0 độ cấp 2. Trong đó ẩn chứa năng lượng rất lớn. Một khi Lão Nguyên hấp thụ năng lượng trong tinh hạch này, chắc chắn Lê Húc sẽ không phải là đối thủ của hắn. Cho dù là đại nạn không chết, Lê Húc cũng sẽ bị tổn thương thần kinh, trở thành kẻ ngốc.

"Định cứu viện à? Đừng nằm mơ nữa. Tên Gầy, Chim Sẻ."

Hai người vừa nhận được lệnh lập tức vọt tới phía Tần Ninh. "Đối thủ của các người là tôi."

Tề Uyển nổ súng, chặn đứng đường tiến công của hai người.

Dây leo đưa Tần Ninh tới cạnh Lê Húc thành công. Anh thấy thế lại nói: "Ai bảo cô tới đây."

Hiển nhiên Lê Húc có thể cảm nhận được tính chất nguy hiểm của chuyện này. Tinh thần lực của anh vốn cao hơn Lão Nghiêm, theo lý mà nói vốn anh đang chiếm thế thắng. Nhưng sự thật lại trái ngược hoàn toàn. Tinh thần lực của Lão Nghiêm không ngừng áp đảo anh. Trong luồng Tinh Thần Lực mà Lão Nghiêm phát ra còn có một tia ác niệm, giống như ác quỷ vây quanh anh, từ từ kéo anh xuống vực sâu.

" Lê Húc, anh nhớ kỹ, anh không cô đơn." Tần Ninh đưa tay nắm chặt tay Lê Húc, mười ngón giao nhau. Cô muốn tạm thời kéo Lê Húc vào trong không gian. Chẳng qua dù cô ngưng tụ ý thức thế nào cũng không cách nào đưa Lê Húc tiến vào không gian được. Quả nhiên vào thời khắc quan trọng là nó lại treo máy.

Lão Nghiêm đã hấp thụ toàn bộ năng lượng trong tinh hạch thành công, cười nanh ác: "Giờ là lúc kết thúc trò khôi hài này rồi."

Công kích Tinh Thần Lực mạnh mẽ cuốn về phía hai người. Lê Húc giơ tay lên muốn đẩy Tần Ninh ra, nhưng Tần Ninh lại nắm chặt tay không buông. Anh không thể làm gì khác hơn là xoay lưng lại, bảo vệ Tần Ninh trong lòng.

Vết thương trên mắt Tần Ninh có máu chảy uống, khiến tầm nhìn của cô mờ đi. Nhưng cô vẫn thấy rất rõ sự quan tâm rõ ràng trong đôi mắt Lê Húc. Cô nói: " Lê Húc, cái tên ngốc này." Cô gắng sức vận chuyển tất cả dị năng trong cơ thể, không giữ lại chút nào, truyền hết cho Lê Húc. Năng lượng của 0 độ cấp 2 thì đã sao?

Cô là top 1 hệ phụ trợ. Nhớ lại năm xưa, tinh thể của cô có giá tới ba mươi triệu đồng Kỷ nguyên ở chợ đêm đấy.

"Đội trưởng, Tần Ninh." Tề Uyển nhạy cảm phát hiện ra hơi thở nguy hiểm phát tán ra trong không khí. Cô muốn tiến tới, nhưng hiện đang bị bốn người còn lại vây công.

Chờ một chút. Bốn người!

Vậy còn một người nữa đang ở đâu?

Người thứ bảy từ đầu tới cuối chưa từng xuất hiện, giờ phút này lại dí súng vào thắt lưng Tề Uyển, quát: "Đứng im!"

"Làm sao anh có thể âm thầm áp sát tôi?" Tề Uyển giơ hai tay lên, giọng nói trầm tĩnh, tỉnh táo.

"Dị năng của tôi có thể làm giảm cảm giác tồn tại của bản thân, nghe có vẻ vô dụng, nhưng càng là người không bắt mắt, lúc cần lại là người quan trọng nhất." Người nọ vừa định ra tay, Tề Uyển lại phản ứng rất nhanh, giơ tay đánh rơi súng của hắn.

Nhưng khi cô chuẩn bị phản kích, tên chạy nhanh đã vọt tới, một đao đâm vào lưng cô. Tề Uyển muốn rút dao ra, một giây tiếp theo đã bị người đánh ngất.

Năng lượng đã cạn kiệt, khiến Tần Ninh lại phun một búng máu tươi. Sắc mặt Lê Húc càng trở nên tái nhợt. Anh chịu tất cả công kích Tinh Thần Lực của Lão Nghiêm. Lúc này năm giác quan của anh dần dần tiêu tan, đầu giống như bị trăm ngàn con kiếm đốt.

Không thể. Tuyệt đối không thể.

Gió lạnh thổi qua, chuông gió từ tinh hạch treo dưới mái hiên rung lên. Đôi mắt Tần Ninh sáng ngời, linh điệp bay từ trong tay ra. Đúng vậy, cô không kịp hấp thu năng lượng tinh hạch. Nhưng chuông gió tinh hạch treo bên ngoài sân này ngày đêm nhận được lực lượng tự nhiên bồi bổ, hoàn toàn có thể lợi dụng linh điệp để chuyển hóa thành năng lượng của mình rất nhanh.

Năng lượng tràn vào như thác, Tần Ninh buông tay Lê Húc ra, cắn rách môi, sau đó ôm cổ anh, kiễng chân hôn lên môi anh...

Năng lượng truyền vào khiến thất kinh bát mạch của Lê Húc bắt đầu cuồn cuộn sóng, quanh thân tỏa ra tinh thần lực thuần khiết.

"Sao có thể thế được? Không có khả năng." Mặt Lão Nghiêm lộ vẻ không chịu nổi, rán toát mồ hôi mịn.

Một giây tiếp theo, công kích tinh thần lực rất mạnh tạo thành vụ nổ lớn, đẩy bật mọi người ra. Thất khiếu Lão Nghiêm chảy máu. Mà Đóa Nhĩ phía sau lão và Tần Ninh, Lê Húc đều bị chấn động ngất đi.

Ba người bên cạnh bị sóng chấn động lan tới nhưng không bị thương nặng lắm. Tên thủ lĩnh cầm đường đao lên, mắng to: "Con mẹ nó, hại ông mày chật vật như vậy. Ông mày sẽ chém chết chúng mày." Nói xong, hắn cầm đao đâm về phía Lê Húc.