Chương 2: Hoa khôi

Thẩm Nịnh là một cô gái rất xinh đẹp, làn da không những trắng nõn mà đôi mắt còn rất đen bóng, hơn nữa vóc dáng lại cân đối, đường nét khuôn mặt thanh tú, nghe mọi người đồn rằng vào ngày cô báo danh vào trường này, cô đã làm cho rất nhiều chàng trai trong khoa khoa học kỹ thuật điên đảo vì cô, cũng bởi vì ngôi trường này thiên về ngành khoa học và công nghệ cho nên đến bây giờ vẫn luôn rất ít nữ sinh, người đẹp lại càng ít hơn.

Nhưng cuối cùng danh hiệu khoa khôi học đường lại bị một cô gái của khoa báo chí tin tức cướp đi, bởi vì không một ai dám đối nghịch với vị thiếu gia Kỷ Nhiên kia.

Kỷ Nhiên tìm Thẩm Nịnh làm phiền không phải chỉ là một hai lần, từ đầu khai giảng năm nhất cho đến suốt một năm nay, vị đại thiếu gia này nếu như ba ngày không tìm cô làm phiền thì chắc chắn sáng sớm ngày thứ tư sẽ tìm đến cô. Vì lý do này mà các lãnh đạo nhà trường đã cố ý tìm đến Kỷ Nhiên nhiều lần, khéo léo bày tỏ rằng việc hắn đưa ra yêu cầu nghiêm khắc với các bạn học là đúng, nhưng hắn phải chú ý cách làm của mình. Nhưng vị Kỷ thiếu gia này hoàn toàn làm lơ đến chuyện này, hắn vẫn tiếp tục gây rắc rối cho cô, lãnh đạo trường không thể thuyết phục được Kỷ Nhiên cho nên đành phải thuyết phục Thẩm Nịnh. Tuy nhiên, mặc dù nói Kỷ Nhiên gây rắc rối cho cô, nhưng cũng chỉ là tìm ra một ít sai sót nhỏ, hắn chỉ trừng phạt cô bằng cách để cố đi làm lao động nào đó rồi liền cho qua chuyện, Thẩm Nịnh cắn răng chịu đựng hết lần này đến lần khác, một năm cứ như vậy mà trôi qua.

“Mỗi tầng đều phải lau sao?” Liễu Tiểu Hải nhướng mày nói: “Để tớ gọi Đỗ Viện Viện tới đây, cậu ta đúng là trọng sắc khinh bạn mà, có bạn trai mới liền quên mất chị em chúng ta! Thật sự quá đáng!”

Khóe mắt của Thẩm Nịnh không tự chủ được mà giật giật hai cái, Liễu Tiểu Hải là bạn học cấp ba của Thẩm Nịnh, hai người cùng nhau thi đậu vào trường đại học J ở thành phố H, cùng học chuyên ngành triết học, tự nhiên cũng như vậy mà thân nhau, mặc dù biết cậu là giới tính thứ ba, nhưng mỗi khi nghe một chàng trai trưởng thành nói chuyện chị em cùng với cô, trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Sau khi cúp điện thoại với Đỗ Viện Viện, Liễu Tiểu Hải tiếp tục làm việc và hỏi: “Lần này lại là vì lý do gì vậy?”

“Đến muộn!” Thẩm Nịnh lau cửa sổ đối diện, vẻ mặt giống như sống không còn gì để luyến tiếc nữa.

“Đến muộn?” Liễu Tiểu Hải cau mày nói: “Mỗi ngày cậu vì để trốn tên họ Kỷ kia mà luôn là người đến lớp học đầu tiên, sao có thể đến trễ chứ?”

“Bị bắt vì phạm quy định!” Thẩm Nịnh hung ác trợn đôi mắt hình quả hình xinh đẹp của mình lên nói: “Anh ta nói tớ phạm điều luật là sử dụng điện thoại trong ký túc xá, còn nhất quyết yêu cầu tớ đến hiện trường để giải thích, đến lúc đợi gấp đến nỗi thì tớ đã hoàn hảo đến muộn rồi.”

“Đây chính là cố ý gây khó dễ cho cậu mà!” Liễu Tiểu Hải tức giận nói: “Không phải nghe nói gần đây anh ta đang yêu đương cùng với hoa khôi Tống Tử Kỳ sao? Anh ta không dành thời gian để thảo luận về cuộc sống sao? Sao còn có thời gian tới tìm cậu gây phiền phức?”

“Tớ không biết!” Thẩm Nịnh có chút tuyệt vọng nói: “Tớ chỉ hy vọng vị hoa khôi kia của trường nhanh chóng chấp nhận tình yêu đó, để anh ta không có thời gian tới tra tấn tớ nữa!”