Chương 22

Trịnh Kim Bảo gắt gao niết chặt, canh lúc nó vừa phóng lông xong không cách nào chạy trốn, liền dồn toàn bộ lửa giận của mình vào, ném mạnh.

Những mảnh gạch vụn lao đi như đạn bắn, trực tiếp xuyên xỏ qua cơ thể và hai cánh của tang thi chim, mà Trịnh Kim Bảo cũng không khá hơn là bao, bị lông chim ghim chặt lên hai tay và thân thể.

Tang thi chim mất đi thăng bằng, lảo đảo rơi ầm xuống đất.

Trịnh Kim Bảo nghiến răng nhịn đau, cũng nhân cơ hội này mà lùi ra sau mấy bước lấy đà, rồi chạy như bay phóng qua tòa nhà thấp hơn kế bên.

Chấn động bên kia thoáng chốc liền dừng lại, Trịnh Kim Bảo liên tục thở dốc, máu trên người ào ào rỉ ra từ miệng vết thương.

Cũng may là kịp né đi những chỗ yếu hại, không nguy hiểm đến tính mạng.

Cô cắn răng, rút mạnh đám lông chim trên người ra, vết thương không còn bị thứ gì ngăn cản, thì cũng mau chóng ngừng chảy máu.

Trịnh Kim Bảo không khỏi cảm thấy năng lực này của bản thân quả thật rất thần kỳ.

Nhìn đám lông chim cứng như kim loại trong tay, Trịnh Kim Bảo quyết định cất chúng vào trong balo.

Tòa nhà cũ bên kia đã nghiêng ngã thấy rõ, chắc hẳn không bao lâu nữa sẽ không chịu được mà đổ sụp.

Trịnh Kim Bảo xoay người, bước đến hướng tang thi chim rơi xuống cúi đầu nhìn thử.

Không ngờ lại bị một cái lông chim từ bên dưới phóng lên cắt qua mặt, cũng may là cô kịp thời nghiêng đầu tránh đi, chứ không thì đã sớm bị cọng lông kia đâm xuyên qua não rồi.

Ánh mắt Trịnh Kim Bảo lạnh lẽo, nhìn tang thi chim dù đang ngã dưới đất mà vẫn cố muốn gϊếŧ mình, trong lòng âm thầm nhắc nhở bản thân: Đúng là không thể lơ là dù chỉ một giây nào!

Tang thi chim hiện tại xem như phế đi, chỉ còn lại tang thi cấp ba dưới lòng đất.

Cô còn đang suy nghĩ không biết nên xử nó thế nào, thì tòa nhà này lại truyền đến âm thanh rung lắc dữ dội.

Lần này Trịnh Kim Bảo không gấp, cô chờ cho tới khi nó lung lay mạnh mẽ, ầm ầm chuẩn bị đổ ập xuống, mới giấu đi toàn bộ khí tức mà lao qua tòa nhà gần bên.

Sau khi đã đáp đất an toàn, quay đầu nhìn lại, thì nơi kia đã đổ sụp thành một đống phế tích…..

Rốt cuộc là năng lực gì? Đã độn thổ lại còn đào đất? Dị năng hệ thổ chăng?

Trịnh Kim Bảo xoa cằm đầy thắc mắc.

Theo như những tài liệu cô đã đọc, thì dị năng hệ thổ chỉ có thể tạo tường đất hay điều khiển một ít bề mặt của đất. Độn thổ là một kỹ năng khó nhằn, cô không nghĩ trên đời còn có người nào làm được…

Bụi mù chậm rãi bị gió xua đi, trong đống đổ nát truyền ra những tiếng đào bới nhỏ, Trịnh Kim Bảo nín thở híp mắt nhìn, liền thấy được một bóng người cao lớn chậm rãi chui lên.

Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền nhịn không được mà nổi lên một tầng da gà.

Lại nói, tang thi có biến dị thành chim, thì tất nhiên cũng có biến dị thành nhiều loại động vật khác, tỷ như…. chuột?

Đúng vậy, bên trong đám bụi mù vừa tảng đi, là một con tang thi hình người cao lớn, trên mặt mọc một cái mũi chuột chũi dài, hai mắt trắng dã, tay và chân co quắp mọc đầy lông lá đang bò.

Nó ngẩng đầu hít ngửi như tìm kiếm thứ gì đó.

Móng vuốt dài ngoằng nhọn hoắc liên tục đào bới trong đống đổ nát.

Tang thi chuột chũi có lẽ vì không thể nhìn thấy, nên nó dựa vào mùi vị và tiếng động xung quanh để phán đoán.

Trịnh Kim Bảo vẫn giữ nguyên trạng thái nín thở, cô nhìn quanh một vòng, rồi nhặt lấy một viên đá vụn lên, ném thẳng tới chỗ cách tang thi chuột chũi không xa.

Viên đá va vào tường gạch vang lên một tiếng “Cách!” khá lớn.

Trịnh Kim Bảo còn đang trông đợi để nhìn thấy một màn nó lao tới vồ vào chỗ không người, thì sau khi nghe được tiếng động, tang thi chuột chũi chỉ thoáng ngẩn ra một chút, sau đó lại vụt một cái chui tọt xuống đất.