Chương 21

Trịnh Kim Bảo siết chặt tinh hạch trong tay, lộn một vòng tránh ra khỏi chỗ mình đang đứng.

Ngay lập tức, nơi đó nứt ra một cái hố lớn, mà cô cũng đón đầu một đợt công kích khác từ bên trên bổ ập xuống.

Không kịp tránh đi, cô vội đưa tay lên đỡ theo bản năng.

Lực chấn mạnh khiến Trịnh Kim Bảo có chút choáng váng.

Dưới chân lại lần nữa truyền tới chấn động, Trịnh Kim Bảo cắn răng nhịn đau, hất bay thứ đang bám lấy mình ra, rồi nhanh chân phóng ra xa, nhảy lên một chiếc ô tô bị đổ lật bên đường.

Cánh tay bị cào ra mấy đường máu lớn, Trịnh Kim Bảo ngẩng đầu, mới thấy rõ được thứ đang lượn vòng trên trời kia là gì.

Một thứ hình người có tay biến thành hai cánh chim đen lớn, đôi chân như chân đại bàn, trên móng vuốt sắc nhọn còn vươn lại một vài tia máu đỏ.

Thứ bên dưới đất lúc này vẫn chưa từng lộ diện, nhưng Trịnh Kim Bảo có thể cảm nhận được rõ ràng, nó vẫn luôn bám sát theo từng bước chân của cô.

Tang thi chim rống lên một tiếng, rồi xoay ngang phóng ra một loạt lông chim của nó.

Trịnh Kim Bảo lập tức tránh đi, lông chim kia vậy mà cứng ngắt, bén nhọn như kim loại, trực tiếp đâm xuyên qua thân xe ô tô.

Chân vừa đặt xuống mặt đất, kẻ bên dưới liền không chút chờ đợi mà tung chiêu, khiến mặt đất nứt ra những khe hở lớn.

Trịnh Kim Bảo không có thời gian nghỉ ngơi, cô chỉ có thể liên tục vừa chạy vừa né tránh, không dám ngừng chân dù chỉ một chút.

Cứ như vậy cũng không phải là cách hay! - Trịnh Kim Bảo nghĩ thầm.

Thân mình chợt lóe, cô liền lách mình chui vào trong một tòa nhà cao tầng ở gần đó.

Tang thi chim chỉ có cấp hai, nhưng con bên dưới lại là cấp ba, muốn thoát thân, thì cô nhất định phải xử lý được tang thi chim trước!

Tang thi chim nhìn thấy con mồi chui vào nhà thì cũng lập tức theo sau.

Vừa hạ thấp người truy đuổi, vừa không ngừng xoay mình phóng lông chim.

Không gian bên trong tòa nhà có phần hạn chế hơn so với bên ngoài, Trịnh Kim Bảo dễ dàng lách mình tránh né, mà phần lớn lông chim cũng đều bị tường và đồ vật bên trong chặn lại.

Tang thi chim thấy vậy thì rú lên đầy tức giận.

Nó bay quanh trên không một vòng, rồi lượn ngược trở lại ra ngoài.

Trịnh Kim Bảo có chút tiếc nuối, cô cắn răng, nhanh chóng chạy theo hướng cầu thang tiến lên sân thượng.

Kẻ bên dưới vẫn luôn lượn lờ chờ đợi, không có tang thi chim bên trong làm lá chắn, cô sợ nó sẽ đào sụp cả tòa nhà, chôn vùi mình ở bên trong đó mất!

Tang thi đã sớm bay vòng trên cao đợi sẵn, vừa nhìn thấy cô xuất hiện liền phấn khích rú lên, tiếp tục trò cũ xoay người phóng lông chim của nó.

Trịnh Kim Bảo cảm giác có chút phiền.

Thứ này phóng nhiều lông như vậy, không sợ sẽ thành gà trụi sao?

Cô lộn vòng tránh đi, rồi xoay mình đấm nát một mảng tường lớn.

Vết thương trên tay đã không còn chảy máu mà bắt đầu kết vảy.

Sức lực của cô hiện tại rất lớn, có thể dễ dàng tách từng viên gạch ra, làm thành vũ khí tấn công ngược lại tang thi chim.

Tang thi chim bị một viên gạch ném sượt qua đầu thì càng thêm tức giận, tốc độ phóng lông cũng tăng mạnh hơn trước.

Trịnh Kim Bảo cười gằn, vừa lăn người tránh đi công kích, vừa dùng đá ném đó.

Những viên gạch vụn vào tay Trịnh Kim Bảo, vậy mà giống hệt như lợi khí bén nhọn, vun vυ"t lao nhanh trong gió, mang theo sức ép khiến tang thi chim không thể không đề phòng.

Nó rú lên một tiếng, giống như thông báo tin tức nào đó cho đồng bọn, rồi tiếp tục tấn công.

Trong thoáng chốc, Trịnh Kim Bảo cảm giác được tòa nhà dưới chân mình rung lắc dữ dội, khiến cô mất thăng bằng mà bị mấy cây lông chim quẹt qua.

Thoáng thở dốc một hơi ổn định lại thân thể, vừa ngẩng đầu liền thấy được vẻ đắc ý lướt qua trong mắt tang thi chim kia, cô liền hiểu rõ.

Giận! Thật sự là đáng giận mà!

Chỉ là hai cái xác thối, vậy mà dám chèn ép cô đến như thế!

Trịnh Kim Bảo nghiến răng, viên gạch đang cầm trong tay vậy mà trực tiếp bị cô bóp nát.