Chương 4: Bên Ngoài Xảy Ra Chuyện Gì?

Nhìn thấy bóng dáng của Giản Á Hoành, Giản Duyệt không khỏi thở phào nhẹ nhõm, điện thoại đã gọi từ lâu, nhưng ba cô mãi chưa về nhà, điều này không khỏi khiến cô suy nghĩ lung tung lo sợ có chuyện xảy ra với ông ấy.

Giản Duyệt hai ba bước xông về phía trước, đem tang thi gần Giản Á Hoành nhất một đao chém tới.

Lúc chạy đến gần, Giản Á Hoành nhìn thấy người lao tới không phải là zombie mà là con gái của mình. “Duyệt Duyệt, con đừng đến đây, phía sau ba...…”

Ông chưa kịp nói xong đã nhìn thấy một luồng sáng lạnh lóe lên, con gái ông dùng một con dao chặt đứt nửa đầu của thây ma, rồi lại vung dao chém về phía những thây ma phía sau.

Rất hung bạo!

Giản Á Hoành sửng sốt, không biết là quái vật đằng sau đáng sợ hay Giản Duyệt đáng sợ hơn.

Trong lúc Giản Á Hoành đang choáng váng, Giản Duyệt đã nhanh chóng tiêu diệt lũ zombie, những tang thi này đều đã cắn người, nên tốc độ chạy của chúng nhanh hơn rất nhiều so với những tang thi mới tỉnh dậy.

Về phần những tang thi khác trên đường phố, Giản Nguyệt không thèm quan tâm đến chúng.

Giản Duyệt nắm lấy cánh tay của Giản Á Hoành người vẫn đang choáng váng, nhanh chóng bước về nhà, trên đường cô gặp một tang thi lao về phía họ, cô tiếp tục chém đứt nửa đầu con tang thi đó.

Hành lang đều được trang bị đèn cảm âm, mỗi lần đều phải hét lên hoặc dậm chân thì đèn mới bật sáng.

Đèn lúc này đã tắt, Giản Nguyệt dậm chân, đèn cảm ứng sáng lên trong nháy mắt, một tang thi trẻ con giơ móng vuốt lao tới.

Giản Duyệt nghiêng người và dùng dao chặt nửa đầu của nó, zombie ngã xuống đất.

Ánh sáng rực rỡ, khoảng cách gần, cảnh tượng đẫm máu và bạo lực khiến Giản Á Hoành kinh ngạc, ông giật mình thoát khỏi trạng thái mơ hồ vừa rồi, chỉ vào xác zombie trên mặt đất lắp bắp hỏi: "Duyệt Duyệt, con. . cái này, cái này..."

Ông không biết nên gọi những “người” này là gì, nhưng ông nhìn thấy những “người” này cắn người như thế nào, những người bị cắn chết nhanh chóng đứng dậy và lao về phía những người sống sót khác.

Giống như một loại bệnh dại rất khủng khϊếp.

Điều khiến ông càng khó hiểu hơn là khi nào con gái ông lại có được thân thủ lợi hại như vậy.

Giản Duyệt nhấn nút thang máy, thang máy vẫn còn ở tầng một, cửa thang máy mở ra, bên trong lại không có gì.

"Ba." Giản Nguyệt kêu một tiếng.

Giản Á Hoành đứng đó, ngập ngừng bước vào thang máy.

Hôm nay mọi chuyện phát sinh hết thảy đều kỳ quái, giống như đang nằm mơ, nếu không phải xác định mình không có uống rượu, ông còn tưởng rằng mình đang say.

Giản Á Hoành không khỏi nhớ lại mấy món ăn lúc tối, không có nấm.

Tổng cộng có 12 tầng, leo cầu thang không nhanh bằng đi thang máy, cho dù có chuyện gì khẩn cấp Giản Duyệt cũng tự tin mình có thể xử lý được.

Giản Duyệt đứng trước tháng máy đem dị năng bao trùm thân thể, dù cho thang máy mở ra bên ngoài có zombie cũng không thể cao cắn được cô.

Có lẽ chính khung cảnh giống như luyện ngục bên ngoài, khiến những người sống sót trong nhà sợ hãi, lúc này không có ai nhấn nút thang máy, thang máy một đường an toàn thông suốt lên đến tầng trên cùng.

Tiếng cửa thang máy mở ra yếu ớt kích hoạt được đèn cảm ứng, Giản Duyệt nhân cơ hội quan sát cầu thang đối diện với cửa thang máy, ở đó không có gì sau đó cô lấy chìa khóa ra mở cửa.

Thẩm Tuệ Quyên đang canh cửa, nhìn thấy hai người quay lại, bà nhanh chóng tránh ra. Hai người vào nhà, đóng cửa lại, Giản Nguyệt khóa lại cánh cửa sau lưng.

Thẩm Tuệ Quyên nhìn thoáng qua đã nhận thấy vết máu trên vạt áo Giản Duyệt đang toát ra mùi tanh nồng nặc, trên con dao trong tay cô vẫn còn vài vết đen. "Hai người làm sao vậy? Bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Tuệ Quyên sắc mặt tái nhợt hỏi, bà không dám nghĩ tới những gì Giản Nguyệt vừa làm.

Bà nghe thấy tiếng kêu cứu dữ dội khắp nơi, đáng sợ doạ người.

Đây cũng là điều Giản Á Hoành muốn hỏi, hoàn cảnh quen thuộc khiến ông thả lỏng, cái cảm giác thoát khỏi cái chết trong gang tấc quá đáng sợ, sau đó Giản Á Hoành phát giác cả người ông một thân mồ hôi lạnh.