Chương 23: Nghĩa vô phản cố

Lúc Vương Thành Vinh và Vương Quốc Hoa được trang bị vũ khí hạng nặng rời đi, mưa vẫn còn rơi tí tách.

Vương Hinh Ngọc nhìn bóng lưng nghĩa vô phản cố* của hai người, thở dài thật sâu, chỉ có thể ở trong lòng âm thầm cầu nguyện, cầu nguyện bọn họ bình an vô sự.

*làm việc nghĩa không được chùn bước

Lúc xoay người lại, cô nhìn thấy khuôn mặt hiền lành của Vương lão gia tử tràn đầy sầu muộn, lão nhân dùng cây trượng trong tay từng cái từng cái gõ xuống sàn nhà...

Từng tiếng này cũng giống như đập vào lòng cô, làm cho cô càng thêm phiền lòng bứt rứt.

"Mợ cả, mợ gọi điện thoại cho mấy anh họ, hỏi tình huống của bọn họ đi, cháu cũng gọi điện thoại cho mẹ cháu..."

Tình huống cụ thể của những người còn ở bên ngoài vẫn chưa rõ, cô có chút đứng ngồi không yên.

"À, đúng đúng, phải hỏi xem mấy người Quốc Chấn thế nào rồi..."

Cố Thúy Bình cũng không yên lòng, nghe Vương Hinh Ngọc nói, lập tức hành động.

Vương Hinh Ngọc cầm lấy điện thoại di động gọi điện thoại cho Vương Bảo Châu, Đô Đô hai tiếng, điện thoại liền kết nối.

"Alo, Tiểu Ngọc à, mẹ đang định gọi điện thoại cho con đây, con ngàn vạn lần đừng ra ngoài biết không? Bên ngoài xảy ra chuyện, xảy ra chuyện lớn..."

Nghe ngữ khí của Vương Bảo Châu, cũng là kinh hồn chưa định.

"Mẹ, chuyện gì đã xảy ra vậy? Mẹ mau nói..."

Vương Hinh Ngọc tâm tư vừa chuyển, hỏi thăm tình huống từ chỗ mẹ mình, cô nhớ tới Triệu Hi Huân, hiện tại hắn là thị trưởng thành phố S, tình huống cụ thể khẳng định tương đối hiểu rõ.

Vương Hinh Ngọc từ chỗ Vương Bảo Châu biết được, Triệu Hi Huân từ nửa đêm hôm qua đã đi ra ngoài, nghe nói thành phố S xảy ra lũ lụt trăm năm khó gặp, hắn tự mình đến trung tâm chỉ huy tọa trấn.

Vừa rồi bên nhà nội gọi điện thoại tới tìm Triệu Dục Lương, lúc này mới nghe nói bên ngoài phát sinh một loại bệnh truyền nhiễm, đã bắt đầu chết người.

Vương Bảo Châu lải nhải nói một trận, nhưng cũng không thể nói cụ thể ra một năm một mười.

"Tiểu Ngọc, thật đáng sợ..."

"Mẹ, mẹ đừng sợ, chỉ cần ở nhà sẽ không có việc gì, thời kỳ đặc thù, trước tiên đừng ra ngoài. Cho dù vạn bất đắc dĩ phải ra ngoài, nhất định phải làm tốt biện pháp phòng hộ... con có một bài viết tìm được từ internet ở đây, mẹ đọc rồi làm theo trong đó nói là ok."

Vương Hinh Ngọc gửi bài viết hôm qua cho Vương Bảo Châu.

"Được, mẹ nghe con, đúng rồi, bên ông ngoại con, mọi người thế nào rồi?"

"Ông ngoại rất khỏe, mẹ đừng lo lắng, bên này có con rồi..."

Hai người trò chuyện một hồi mới cúp điện thoại, Vương Hinh Ngọc suy nghĩ một chút, cũng gửi bài viết kia vào trong nhóm của gia tộc, lại gửi riêng cho Triệu Hi Huân một phần.

Lúc này, Triệu Hi Huân đã sứt đầu mẻ trán.

Nửa đêm hôm trước nhận được điện thoại của cục khí tượng, biết thời tiết có dị tượng, hắn cũng phân phó xuống dưới, sớm làm một ít phòng ngừa. Thế nhưng, tuyệt đối không nghĩ tới, sự tình lại trở nên nghiêm trọng như vậy.

Vậy mà lại xuất hiện bệnh truyền nhiễm, hơn nữa đã có trường hợp tử vong...

"Đinh..." Điện thoại di động baod có một tin nhắn tới, hắn xoa xoa huyệt thái dương, làm cho đầu óc lộn xộn của mình tỉnh táo lại một chút.

Mở tin nhắn ra, nhìn thấy nội dung bên trong, hắn bất ngờ nhíu mày suy nghĩ sâu xa...

Bài viết nhỏ này miêu tả rất chi tiết về các phương pháp phòng chống các bệnh truyền nhiễm cùng những nơi có thể là nguồn gốc của ô nhiễm.

"Tiểu Tôn, dùng tốc độ nhanh nhất khuếch tán bài viết này ra ngoài..."

"Được."

Triệu Hi Huân cuối cùng lại nhìn đến tên người gửi trong điện thoại di động, ánh mắt thâm sâu, có chút suy nghĩ.