Chương 22: Nổ tung

Trên gương mặt cà lơ phước của Vương Quốc Hoa cũng hiếm khi xuất hiện vẻ nặng nề, anh có chút kinh nghi nhìn về phía Vương Hinh Ngọc.

"Tiểu Ngọc, thật để cho em nói trúng rồi."

Vương Hinh Ngọc nhíu mày, khẽ ừ một tiếng.

"Em còn biết gì nữa không? Ví dụ, lần này có thực sự là ôn dịch hay không? Chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Vương Quốc Hoa vẻ mặt thậm thụt, hề hề đến gần Vương Hinh Ngọc, nhỏ giọng hỏi.

Đề tài vốn dĩ nghiêm túc lại bị anh ta làm thành quái đản như vậy, làm cho bầu không khí nhất thời có cảm giác tốt hơn rất nhiều.

Vương Hinh Ngọc tâm tư vừa động, làm bộ nói.

"Em nào biết nhiều như vậy chứ, trong giấc mơ hôm qua, mọi thứ đều loạn thất bát tao, cũng đã quên không sai biệt lắm..."

"Em ngẫm lại đi, nói không chừng có thể nhớ tới cái gì đó, cố gắng nhớ lại một chút xem?"

Vương Quốc Hoa có chút không cam lòng lại có chút chờ mong truy vấn.

Vương Hinh Ngọc ra vẻ nhớ lại một chút, không xác định.

"Ừm, bọn họ bị như vậy, tựa hồ đều là bởi vì dính nước mưa, hình như quả thật sẽ lây nhiễm, hẳn là chỉ cần không trực tiếp tiếp xúc với bệnh nhân hoặc là thi thể, sẽ không bị lây nhiễm!"

Quả thật là như vậy, virus lần này, bởi vì mọi người không phòng bị, có người sau cơn mưa đi về nhà, truyền bệnh cho người trong gia đình nhiều vô số kể. Rất nhiều gia đình bởi vì như vậy mà bị phá hủy.

Mà bệnh viện, cũng là khu vực bị ảnh hưởng nặng nề nhất.

Mà đại gia đình Vương gia đều làm việc trong lĩnh vực y tế.

Vương Hinh Ngọc không biết, bởi vì sự can thiệp của cô, vận mệnh của người Vương gia đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Mặc dù cuốn tiểu thuyết không đề cập đến, nhưng thực sự đã ngầm nói lên tất cả mọi thứ.

Phải biết rằng, nam đinh Vương gia hưng thịnh, lại là thế gia có danh vọng của tỉnh J, trong tiểu thuyết lại hầu như không nhắc tới con cháu Vương gia, bản thân chuyện này đã nói lên rất nhiều vấn đề.

Giống như mọi người nghĩ, trong tiểu thuyết, lúc đầu tận thế, Vương gia bởi vì là làm nghề y, đây chính là khu vực lây nhiễm nguy cơ cao.

Mà trong nhà, ngoại trừ Vương lão gia tử, còn có cậu hai Vương Thành Hạo, anh cả Vương Quốc Chấn, anh hai Vương Quốc Đống, anh tư Vương Quốc Khánh, anh bảy Vương Quốc Phong cũng đều là bác sĩ.

Sau khi virus phát sinh, bọn họ là người đầu tiên chạy đến tiền tuyến cứu chữa, bởi vì không được phòng hộ đầy đủ nên cũng lục tục bị nhiễm virus, cuối cùng lại chỉ có Vương Quốc Đống cùng Vương Quốc Phong chiến thắng virus đạt được dị năng.

Điều đó có nghĩa là gì? Chứng tỏ, người chiến thắng virus đạt được dị năng ít đến đáng thương, không tới một phần năm.

Lúc này, trong phòng khách, mọi người tiếp tục tranh cãi về việc có đi bệnh viện hay không.

Thái độ của Cố Thúy Bình rất rõ ràng, chính là không được.

Vương Thành Vinh không có biện pháp nào, chỉ có thể nhìn về phía Vương lão gia tử.

Vương Hinh Ngọc thấy Vương lão gia tử có chút dao động, lập tức ôm lấy cánh tay ông lão nói.

"Ông ngoại, ông không được đi."

Vương lão gia tử thật sự rất bất đắc dĩ.

"Tiểu Ngọc à, chúng ta làm bác sĩ, làm sao có thể thờ ơ đứng nhìn bệnh nhân mà không làm gì chứ. Cứu người chữa bệnh chính là nhiệm vụ của chúng ta."

“Thúy Bình, để nó đi đi.”

Vương lão gia tử lên tiếng, Cố Thúy Bình cũng không cách nào ngăn cản nữa.

Vương Hinh Ngọc tuy rằng bội phục người Vương gia, nhưng lại không cách nào đồng ý với cách làm của bọn họ.

Sinh mệnh nhỏ bé như vậy, không lo che chở thật tốt mà còn cứng đầu một mực chạy vào đường chết, cô không cách nào lý giải được.

"Cậu cả, nếu cậu muốn đi, nhất định phải làm tốt biện pháp phòng hộ. Mặc quần áo bảo hộ, không được dính nước mưa, không tiếp xúc trực tiếp với bệnh nhân..."

Vương Hinh Ngọc cằn nhằn một đống, cố gắng thấm nhuần tất cả các thông tin hữu ích cho ông.

Vương Quốc Hoa lo lắng Vương Thành Vinh một mình, nói cái gì cũng phải đi theo, chỉ để lại Vương lão gia tử ngồi ở phòng khách trầm mặc không nói.

Ngay lúc Vương gia họp nhỏ thảo luận, bên ngoài liên tục không ngừng có người chết, còn có nhân viên hộ tống, nhân viên y tế lục tục bị lây nhiễm, trong nhóm người không biết là ai nói một tiếng.

"Không lẽ là ôn dịch sao..."

Được lắm, lần này thì nguy rồi, tựa như đổ nước lạnh vào trong dầu nóng, trực tiếp nổ tung.