Chương 15: Anh họ Vương gia

Biệt thự Vương gia cách nhà cũ Vương gia không xa, thuận tiện cho Vương lão gia tử đến y quán ngồi khám bệnh.

Ba ông cậu của Vương gia đã sớm chia nhà, ba anh họ kết hôn cũng rời khỏi nhà ra sống độc lập, chẳng qua đều mua nhà ở phụ cận.

Vương lão gia tử tự nhiên là ở chung cùng con trai lớn, con cháu trong nhà thường xuyên trở về thăm Vương lão gia tử, cho nên nhà chính là náo nhiệt nhất.

"Ba..."

Vương lão gia tử về đến nhà, cậu cả, Vương Thành Vinh đã vội vàng từ sô pha đứng dậy nghênh đón, nhìn thấy Vương Hinh Ngọc cũng vô cùng cao hứng.

"Tiểu Ngọc đến rồi, mau ngồi, Vương Trung, mau bảo phòng bếp bưng tổ yến hầm đến cho Tiểu Ngọc giải khát."

“Cám ơn cậu cả." Vương Hinh Ngọc nghe Vương Thành Vinh nói, trong lòng nhất thời ngọt ngào. Nguyên thân thật sự là tập hợp một thân muôn vàn sủng ái, làm cho cô hâm mộ không thôi.

Một bát tổ yến xuống bụng, hương thơm thuần khiết trơn trượt, dư vị vô cùng.

Lúc này, người nhà cậu cả cũng lục tục trở về.

Cậu cả sinh được ba người con trai, theo thứ tự được sắp xếp trong gia tộc là anh cả Vương Quốc Chấn, anh ba Vương Quốc Hưng cùng anh năm Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Chấn và Vương Quốc Hưng đều đã kết hôn nhiều năm, cũng chỉ còn lại Vương Quốc Hoa lãng tử phong lưu, lưu luyến bụi hoa, đều đã hơn ba mươi tuổi, lúc này mới lần đầu tiên dẫn bạn gái về nhà, quá khó có được.

Con trai của Vương Quốc Chấn, Vương Thụy đã mười sáu tuổi, chỉ nhỏ hơn Vương Hinh Ngọc bốn tuổi, địa vị trong nhà lại khác nhau một trời một vực, rõ ràng cậu ta là trưởng tử trưởng tôn trong nhà, là tồn tại đáng được coi trọng nhất, đáng tiếc, trong mắt mọi người chỉ có vị cô nhỏ này.

Gia giáo của Vương gia rất nghiêm khắc, tuy rằng trong lòng Vương Thụy có rất nhiều bất bình, nhưng vẫn yên lặng nuốt xuống. Chỉ là, cậu ta có thể không quan tâm đến mình, nhưng lại không nhịn được khi hai đứa em trai phải chịu ủy khuất.

Vương Kỳ, Vương Lân là một cặp song sinh, năm nay chỉ mới chín tuổi, là con trai của Vương Quốc Hưng, xếp hạng thứ ba và thứ tư trong đám con cháu.

Vị trí của Vương Hinh Ngọc ở Vương gia là sủng nhi tuyệt đối, mấy đứa cháu trai đều phải đứng xếp hàng ở phía sau, cũng là vì được trưởng bối sủng ái quá mức nên nguyên thân có chút kiêu căng, không chỉ không có lòng yêu thương mấy đứa cháu trai, còn có thể ở sau lưng khi dễ bọn họ.

Vương Hinh Ngọc từ trong trí nhớ nhớ lại những chuyện này, khó tránh khỏi mặt già đỏ lên, hiện tại thân thể này là của cô, mặc kệ tốt xấu, cô đều phải tiếp nhận.

Nếu cô đã tiếp nhận sự yêu thương che chở của Vương gia, thì cô cũng phải tiếp nhận cục diện rối rắm mà nguyên thân lưu lại, nghĩ biện pháp giải quyết phiền phức này mới được.

"Kỳ Kỳ, Lân Lân, mau tới đây nha." Vương Hinh Ngọc mỉm cười, vẫy tay chào cặp song sinh.

Đáng tiếc, cặp song sinh hiển nhiên cũng không thích cô, hai đứa nhỏ chỉ liếc nhau một cái, lập tực hiểu ý lẫn nhau đưa ra quyết định, coi như không phát hiện, xoay người bỏ chạy.

"Này, hai thằng nhóc thúi kia, cô của các con gọi các con đấy, không nghe thấy sao?”

Vương Quốc Hưng nhìn về phía bóng lưng bọn nhỏ quát lớn, chẳng qua hai nhóc kia chạy quá nhanh, nhoáng một cái liền không thấy bóng người.

"Hai thằng nhóc thúi, xem ba trở về có đánh gãy chân chó tụi bây hay không."

Vương Thụy nghe xong thì trong lòng nghẹn đến hoảng hốt, mỗi lần đều là như vậy, mặc kệ chuyện gì, chỉ cần đυ.ng phải cô nhỏ, chắc chắc là sẽ không có chuyện tốt.

"Chú Ba, có thể là mấy em có việc, không nghe thấy mà thôi, chú cần gì phải tức giận."

Nói xong lời này, trong ánh mắt cậu ta nhìn Vương Hinh Ngọc đều là vẻ không vui.

Vương Hinh Ngọc cảm giác trong lòng nghẹn lại, cô đây là trêu ai chọc ai chứ, ài...

Chẳng qua, sự tình vẫn là phải giải quyết, Vương Hinh Ngọc cười nói:

"Đúng vậy, anh Ba, Thụy Thụy nói đúng, cũng không phải là chuyện gì lớn, anh nổi giận làm cái gì chứ, đừng dọa cháu em."

Vương Hinh Ngọc vốn chỉ muốn để cho hai đứa nhỏ kia tới đây, cùng nhau tán gẫu, trao đổi tình cảm một chút, ai ngờ hai đứa nó lại bỏ chạy, còn làm cho anh Ba nổi giận.

Than ôi... được không bù lại mất, tính sai rồi…