Chương 16: Cái gì nhiều quá cũng không tốt

"Đàn ông con trai, đã lớn như vậy, còn có thể bị dọa sợ sao. Tiểu Ngọc, em cũng đừng che chở cho chúng nó. Không đánh không mắng không thành khí, hai thằng nhóc thúi này, chính là thiếu đòn.."

Cách Vương Quốc Hưng đối đãi với con trai mình thật đúng là người cha nghiêm khắc.

Vương Hinh Ngọc tiếp tục giải thích.

"Nhưng mấy em còn nhỏ mà, anh Ba cũng đừng quá nghiêm khắc với chúng nó, dục tốc bất đạt. Bọn nhỏ vốn thông minh, chậm rãi dạy dỗ, khẳng định có thể thành tài. Đừng hở ra một chút là lại đánh mắng, em nghe cũng cảm thấy sợ hãi..."

Vương Hinh Ngọc ngoài miệng nói sợ hãi, thật đúng là co rúm lại rùng mình.

"Được, anh đều nghe lời em. Ài, em gái thật sự đã trưởng thành rồi.”

Vương Quốc Hưng hơi có chút cảm khái, trước kia em gái chưa từng như vậy, thật sự là hiểu chuyện.

Kỳ thật, nghe được những lời này của em gái trong lòng anh vẫn rất cao hứng. Làm cha mẹ, ai không hy vọng con mình có thể thành tài. Có người khen ngợi con mình, trong lòng tự nhiên là vui mừng.

"Ừm, Tiểu Ngọc nói có đạo lý, anh đấy, đừng suốt ngày nghiêm khắc như thế, đối với tụi nhỏ không phải khiển trách thì chính là trừng phạt, làm cho tụi nhỏ hiện tại nhìn thấy anh mà cứ giống như chuột nhìn thấy mèo vậy, thú vị lắm sao?"

Chị dâu Ba đã sớm muốn phát biểu những lời này, cũng lạ, khó có được em chồng không biết tại sao hôm nay vậy mà lại không có lên tiếng phản bác.

Nói xong yên lặng nhìn thoáng qua chị dâu cả ở đối diện. Hại chị em dâu nhìn nhau một cái.

Đối với lời nói của chị dâu Ba, Vương Quốc Hưng chỉ cười ha hả một tiếng, từ chối cho ý kiến.

Vương Thụy ở một bên nghe được thì có chút ngoài ý muốn. Trước kia cô nhỏ gặp phải việc này nhất định sẽ cáo trạng hoặc là bỏ đá xuống giếng, hôm nay lại giải thoát cho hai đứa kia?

Đứng nói là cô nhỏ có âm mưu gì đấy nhé...

Nghĩ vậy, Vương Thụy không khỏi cau mày, tâm tình nặng nề, cũng âm thầm thề, nhất định phải theo dõi chặt chẽ cô nhỏ, xem xem cô nhỏ định giở trò gì.

Vốn cũng không phải chuyện gì lớn, mấy người ở đây lại có thể diễn thành một bộ phim gián điệp chiến, ánh mắt bay loạn, làm cho trong lòng Vương Hinh Ngọc cũng có chút nặng nề.

Ài, cô ở Vương gia được các cậu cùng anh trai yêu thương vạn lần, nhưng lại không được mấy cháu cùng các mợ yêu mến.

Quả nhiên, được sủng ái quá nhiều cũng không thấy có kết quả tốt mấy, vẫn có đạo cái gì nhiều quá cũng không tốt mà.

Vương Hinh Ngọc thu liễm tâm tình, âm thầm cổ vũ cho chính mình, chậm rãi đi tới.

Đúng lúc này, nhân vật chính trong nhà đã trở lại.

"Ba, anh cả, chị cả, anh Ba chị Ba, ôi, em gái nhà ta đã trở về rồi, Tiểu Tuyết, đây chính là em họ của anh, Vương Hinh Ngọc, tuổi tác của hai người cũng không sai biệt lắm, khẳng định có thể chơi thân.”

Tần Tuyết đi theo Vương Quốc Hoa một đường giới thiệu, một đường gọi người, có chút câu nệ, nghe được giới thiệu với Vương Hinh Ngọc cũng nhìn thấy cô, biểu tình trên mặt tựa hồ càng thêm khẩn trương.

"Xin chào, em gái Tiểu Ngọc."

Vương Hinh Ngọc cũng nở nụ cười thật tươi, nói.

"Xin chào, chị dâu Năm."

Tần Tuyết nghe được Vương Hinh Ngọc gọi cô là chị dâu Năm thì có chút đỏ mặt, trong mắt cũng hiện lên một tia khó hiểu. Nhưng thấy Vương Hinh Ngọc quả thật không có ác ý, trong lòng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Vương Hinh Ngọc không rõ vì sao đối phương lại khẩn trương như vậy khi nhìn thấy cô, chỉ có thể phóng thích thiện ý thích hợp. Cô cũng không phải hồng thủy mãnh thú, Tần Tuyết này vậy mà đối mặt với cô còn khẩn trương hơn so với đối mặt với Vương lão gia tử, thật sự là kỳ quái.

Cô nhìn Vương Quốc Hoa trêu chọc, nói:

"Anh Năm, chị dâu Năm thật xinh đẹp, khó trách anh lại muốn giấu diếm."

Vốn chỉ muốn hòa giải bầu không khí một chút, ai biết được...

"Cũng bình thường thôi, không xinh đẹp như em." Tên đàn ông thẳng ngàn năm tiếp lời, thiếu chút nữa thì khiến cô nghẹn chết.

Vương Hinh Ngọc chỉ có thể cười áy náy với Tần Tuyết.

Mà Tần Tuyết tựa hồ đã quen, nghe anh ta nói cũng chỉ hơi nhếch khóe miệng một chút, cư nhiên còn tiếp một câu.

"Đúng vậy."