Chương 14: Bán manh làm nũng

Từ khi đi vào thế giới này, thần kinh của cô vẫn luôn căng thẳng, hôm nay lại là một ngày bận rộn, bầu không khí vào giờ phút này làm cho cô cảm thấy rất thoải mái, chậm rãi... cô ấy ngủ thϊếp đi.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cảm giác thân thể bị đè ép, cô nhất thời tỉnh táo lại, mở mắt ra, nhìn thấy ông ngoại Vương đang đắp chăn cho cô.

"Ông ngoại..." Cô không tự chủ được thì thào.

"Tỉnh rồi sao? Tự mình quấn nó lại đi." Ông ngoại nhìn như trách cứ kỳ thực là đang quan tâm, nói:

"Đã lớn như vậy mà vẫn không biết chiếu cố mình, thời tiết này đã sắp lập đông rồi, chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm rất lớn…làm sao có thể ngủ ngoài trời, thân thể tốt đến đâu cũng không chịu nổi sơ sẩy lâu dài... Phải biết rằng, rất nhiều bệnh tật đều là do thói quen xấu bình thường không chú ý mà dưỡng thành..."

Vương Hinh Ngọc trong tiếng cằn nhằn của ông khoái trá quấn chăn, cũng không quan tâm hình tượng gì, cười ngây ngô với ông ngoại.

Sâu trong đôi mắt cơ trí của Vương lão gia tử hiện lên một tia ngoài ý muốn, bình thường cô cháu gái này không thích nhất là bị ông dạy dỗ, chỉ cần ông cằn nhằn thêm vài câu, khẳng định sẽ không kiên nhẫn mà muốn chạy trốn, hôm nay sao lại trở thành bé ngoan rồi...

"Tiểu Ngọc, thân thể không thoải mái sao? Ông thấy sắc mặt cháu không tốt lắm sao..."

"Không có ạ."

Vương Hinh Ngọc sờ sờ mặt, cười nói.

"Có thể là mệt mỏi, chơi mệt mỏi..." Nói xong còn nghịch ngợm chớp chớp mắt.

"Không có là tốt rồi."

Ông ngoại cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ đau lòng nói.

“Vừa vặn hôm nay về nhà, ông đã bảo phòng bếp hầm tổ yến cho cháu, cháu nhớ uống nhiều thêm một chén để bồi bổ."

“Tổ yến... ai nha ai nha.”

Vương Hinh Ngọc cái gì cũng không nói, chỉ nói:

"Vậy chúng ta mau về nhà đi..."

Nghe được có đồ ăn ngon, Vương Hinh Ngọc khẩn cấp đỡ Vương lão gia tử liền tính toán trở về biệt thự Vương gia.

Cô tới nơi này một là vì đón Vương lão gia tử, hai là vì hạt giống.

Bây giờ người cũng đã đợi được, hạt giống cũng đã mua, còn bần thần ở đây làm gì.

Đi ngang qua đại sảnh, nữ được sĩ cung kính trả lại thẻ ngân hàng và chìa khóa xe cho cô, nhiệt tình dõi theo hai người rời đi.

"Cháu đã mua gì à" Vương lão gia tử tò mò hỏi.

"Mua một số hạt giống, đúng rồi, ông ngoại, trong nhà ông có sách chuyên trồng dược liệu không? Cho cháu xem với."

Vương Hinh Ngọc làm nũng lắc lắc cánh tay Vương lão gia tử.

Vương lão gia tử lại không lập tức đồng ý, bảo bối đời này của ông ngoại trừ con gái cùng cháu gái ngoại của ông ra thì chính là sách.

"Đi mà….ông ngoại..." Vương Hinh Ngọc tiếp tục bán manh làm nũng.

Vương lão gia tử bị cô quấn lấy không còn cách nào khác, chỉ đành đồng ý, sách dù quý cũng phải xếp sau người.

"Được rồi, được rồi, lắc đến xương già của ông đều sắp tan rã rồi."

“Vậy... ông ngoại là đồng ý rồi sao?” Vương Hinh Ngọc nghịch ngợm cười nhìn ông.

"Ừ..." Vương lão gia tử không thể làm gì khác hơn nói.

"Cho cháu mượn, nhưng không thể làm hư."

“Cảm ơn ông ngoại, cháu nhất định sẽ hết sức quý trọng, giống như ông vậy, coi chúng nó như là bảo bối, hì hì..."

"Cháu ấy à... bình thường không phải là không thích đọc sách sao? Tại sao đột nhiên quan tâm đến các loại thuốc?"

“Ừm... nhàn rỗi không có việc gì, xem có thể trồng chút nhân sâm linh chi, kiếm chút tiền tiêu vặt hay không..." Vương Hinh Ngọc thuận miệng nói bậy.

"Không có tiền xài sao?" Về nhà ông ngoại cho cháu..."

Hai người một đường nói cười, rất nhanh đã đi đến giao lộ. Trên xe thể thao màu đỏ quả nhiên bị dán vé phạt. Vương Hinh Ngọc không thèm để ý xé ra:

"Ông ngoại, lên xe thôi. Chúng ta sẽ về nhà."