Chương 4
Diệp Thần bước từ từ ra ngoài, ánh mắt nhìn thẳng anh mà cổ họng khô khốc không nói ra lời. Dương Tử An sửng sốt nhìn hắn, sau đó biểu cảm trên gương mặt quay trở lại không cảm xúc, im lặng nhìn.
Hắn bước vài bước định đi đến trước mặt anh thì dừng lại, quay ra đi vào nhà bếp tìm nước uống, không hiểu sao tay có chút run. Uống liên tục hai cốc nước đầy mới cảm giác được cổ họng hoạt động, hắn rót thêm một cốc nước nữa, mang đến đặt trước mặt Dương Tử An, do dự nói:
“Uống nước đi”
Đối phương nâng mắt nhìn hắn, ánh mắt im lặng mà sáng ngời, Diệp Thần nhớ đến những lời anh nói với hắn trước khi chết, trong lòng không được tự nhiên liền không dám nhìn thẳng anh.
“Cảm ơn”
Diệp Thần xoay người đi vào trong bếp, dọn đồ ăn ra bàn.
“Tôi cho người giúp việc nghỉ rồi nên gọi đồ ăn ở bên ngoài, anh muốn ăn cơm rồi tắm hay tắm rồi mới ăn?”
Hắn xoay người lại hỏi anh, liền nhìn thấy đối phương đứng ở phía sau nhìn mình. Không khí có chút xấu hổ, Dương Tử An bất ngờ hỏi:
“Nghe trợ lý nói cậu muốn tìm tôi?”
Diệp Thần nhớ ra ngày đầu tiên tỉnh lại khi biết mình trùng sinh mà không thấy anh đâu liền muốn gọi điện cho anh, nhưng hắn chưa bao giờ lưu số của anh vào trong máy, đành phải gọi điện cho trợ lý của anh. Vì vậy mới nhớ ra Dương Tử An đi công tác hôm nay mới trở về. Hắn định nói không có gì, nhưng nhớ ra mục đích của ngày hôm nay liền im lặng, lát sau mới nói:
“Đợi ăn cơm xong đã”
Thấy đối phương kì quái nhìn mình, Diệp Thần chỉ có thể cười khổ:
“Ăn xong rồi nói”
Chỉ hy vọng anh sẽ không thất vọng mà hận hắn.
Hai người ngồi đối diện nhau im lặng ăn cơm, dường như tâm trạng của Dương Tử An hôm nay rất tốt nên ăn gì cũng thấy ngon. Diệp Thần lại có chút thấp thỏm, mặc dù được ăn lại những hương vị mà lâu rồi chưa ăn nhưng hắn cũng không thể nào mà thảnh thơi ăn cơm. Tâm trạng của hắn có chút nặng nề.
Diệp Thần gắp một miếng thịt bò bỏ vào bát của anh, nhíu mày:
“Nhìn anh gầy như vậy, ăn nhiều thịt vào”
Bởi vì hắn biết, chỉ một thời gian ngắn nữa thôi là hai người không thể thoải mái thích cái gì ăn cái đó như bây giờ nữa, nghĩ như vậy, Diệp Thần lại quyết tâm phải có bằng được không gian sau đó tích trữ thật nhiều lương thực trước khi tận thế đến.
Dương Tử An ngẩng đầu nhìn hắn, anh mở miệng:
“Hôm nay cậu thật kì lạ” - Rồi mỉm cười cho miếng thịt vào miệng - “Từ trước đến giờ cậu chưa từng hòa bình ăn cùng tôi một bữa cơm, không phải là có âm mưu gì chứ?”
Diệp Thần cứng người lại. Quan tâm anh là thật, nhưng có thể anh sẽ hiểu nhầm rằng hắn có ý đồ xấu rồi không tin mình nữa, mà hắn vẫn không còn cách nào. Hiện tại nói anh nên tin tưởng mình và đừng suy nghĩ lung tung thì hắn cũng chẳng có tư cách gì để anh tin tưởng. Chung quy trong lòng anh thì hắn vẫn là người luôn căm hận và đối đầu với anh mọi lúc mọi nơi.
Hai người lại tiếp tục ăn xong bữa cơm trong im lặng, ở một nơi hắn không biết đến, khóe miệng Dương Tử An lặng lẽ dương lên, nhưng không được bao lâu thì rủ xuống. Bởi vì anh nghe thấy hắn nói:
“Dương Tử An, toàn bộ những tài sản tôi được thừa kế . . . anh có thể trả cho tôi không?”
Anh cứng đờ người rất lâu không phản ứng lại. Một lát sau mới nhìn vào gương mặt của hắn, không khốc nói:
“Có phải Diệp gia lại nói gì với cậu không?”
Diệp Thần phức tạp nhìn anh, hắn lắc đầu:
“Không ai nói cả, chỉ là hiện tại tôi rất cần tiền”
Anh lạnh lùng nói:
“Cậu hiện tại đang ôn thi đại học, cần tiền để làm gì? hơn nữa trong tài khoản ngân hàng cùng bất động sản mang tên cậu cộng lại cũng đến mấy triệu USD, tôi không nghĩ số tiền đó vẫn còn thiếu”
Diệp Thần im lặng nhìn anh, hắn không nỡ nói những lời nói lặng lời với anh, cũng không thể nói thẳng ra rằng tận thế sắp đến. Nhưng chuyện này có liên quan đến sinh tồn của cả hai người.
“Tử An”- Hắn đè thấp giọng, lần đầu tiên gọi tên anh cũng không bỏ qua động tác cứng ngắc trên người đối phương - “Có thể tin tôi một lần được không? số tài sản đó tôi sẽ không tiêu sài lung tung cũng không hề cho người khác”
Đối phương im lặng.
Diệp Thần không thể đọc suy nghĩ trong lòng anh, nhưng cũng đoán được vài phần. Anh hiện tại khẳng định rất khó chịu, không phải vì tài sản bị cướp mất mà là do chính hắn đã đòi anh.
Anh sợ bị hắn vứt bỏ.
Diệp Thần cũng không biết nên an ủi thế nào. Tính cách của hắn từ trước đến giờ luôn thẳng thắn không nhiều lời, cũng chưa dỗ dành ai bao giờ. Vì vậy hắn chỉ có thể cùng im lặng.
Hai người cứ im lặng ngồi như vậy, không ai nói thêm câu nào. Đến lúc hắn định mở miệng thì đối phương đã đứng lên đi thẳng vào phòng ngủ, không ra nữa.
Diệp Thần cười khổ ngồi trên ghế, hắn đã từng thề sẽ không làm anh tổn thương thêm một lần nào nữa, nhưng bây giờ thì hắn đang làm gì thế này? không phải là lặp lại điều đó sao?
Dương Tử An, anh lại bị tổn thương vì tôi rồi.
Diệp Thần nhắm mắt thở dài, đi đến trước cửa phòng ngủ của anh thì dừng lại, gõ cửa.
Không ai trả lời.
Hắn lại gõ thêm một lần nữa, kết quả cũng như lần trước, bên trong không có tiếng động. Hắn nghĩ anh chắc đang tắm liền không gõ nữa, trở về phòng của mình. Hiện tại hắn có rất nhiều việc phải làm.
Diệp Thần lên mạng tìm hiểu những nơi bán nông sản, hải sản quy mô lớn liền đánh dấu vào, dự định ngày mai sẽ đến mua. Sau đó là kho chứa đựng xăng dầu, rồi đến trung tâm mua sắm, hiệu thuốc,... Những thứ trước đây hắn muốn mua nhưng không thể chứa đựng liền liệt kê hết vào danh sách.
Mặc dù Dương Tử An chưa nói nhưng Diệp Thần chắc chắn anh sẽ đáp ứng mình. Bởi vì trong trí nhớ của hắn, ngoại trừ rời khỏi hắn ra thì Dương Tử An chưa cự tuyệt hắn một chuyện gì cả. Khối tài sản kia không phải hắn không thể lấy mà là hắn không muốn lấy, đặc biệt là cổ phần của Diệp Thị, cho nên trước giờ chỉ cảm thấy bất mãn chứ không có ý định lấy lại. Cũng chính vì việc này mà mấy lần hắn cãi nhau với bọn Diệp Tường. Bây giờ nghĩ lại, hắn mới cảm thấy mình thật ngu ngốc, mục đích của bọn họ rõ ràng như vậy mà hắn còn tưởng là họ lo lắng cho mình.
Bây giờ nghĩ lại, Dương Tử An làm ngày làm đêm không quản mệt mỏi như vậy cuối cùng cũng chỉ vì giúp hắn không bị mất đi công ti.
Hắn ngốc đến mức phải lấy hai mạng người để đổi lấy mới nhận ra lòng người.