CHƯƠNG 30: Đêm Khuya Náo Nhiệt (2)

"Anh cũng thật độc ác đi, người ta chỉ muốn trộm một ít vật tư có cần phải tra tấn người khác như vậy không? Con người gặp khó khắn túng quẫn mới đi trộm cướp, cũng đâu ai muốn bản thân mình là trộm. Tình hình khó khăn mọi người nên đoàn kết giúp đỡ nhau mới phải, tha được thì cứ tha. Bọn họ cùng không trộm được thứ gì của anh, anh cũng không mất thứ gì. Cần gì phải làm khó người khác như vậy "

Cô gái lên tiếng khoảng hơn hai mươi tuổi, vừa mới tốt nghiệp đại học, vẻ ngoài thanh thuần, đôi mắt to tròn ngặp nước lên án nhìn Lạc Thần. Vẻ mặt xem như là dễ nhìn, đôi mắt ướŧ áŧ như có như không mà liếc nhìn anh.

Có người thông minh hiểu rõ thực tế thì im lặng, vật tư? hiện tại đó là mạng sống của người ta, ngươi trộm không phải là cắt đứt đường sống của người khác sao, người ta không tìm ngươi liều mạng mới là chuyện lạ.

Có người khi cô gái vừa dứt lời thì phụ họa, có người thì sợ thiên hạ không loạn nói thêm vài câu.

"Thật là, thanh niên thời nay một lời không hợp là ra tay đánh người, hành hạ người khác tàn nhẫn như vậy, quá xem thường mạng người rồi"

"Đúng vậy, không phải chỉ là trộm ít đồ ăn thôi sao, cần gì phải không tha người như vậy"

"Đồ ăn có thể tìm được a, chỉ vì một ít đồ ăn mà tra tấn người khác quá đáng quá rồi"

"Còn không phải sao, vật tư nhiều như vậy đem ra chia sẽ không phải được rồi sao. Để lại cũng khiến người khác nhớ mong nha" giọng nói hơi chua vang lên.

"Đúng đúng, nhiều vật tư các người ăn cũng không hết chia bớt cho mọi người nha, chúng ta phải giúp đỡ lẫn nhau cùng vượt qua khó khăn nha"

"Thật nhiều chuyện"

Xung quanh Lạc Thần tỏa ra sát khí lành lạnh, mày nhướng lên.

Ba đạo phong bắn ra, một đạo lướt qua cô gái lên án đầu tiên chặt đứt thân cây to lớn phía sau cô ta, rầm một tiếng, thân cây to lớn bị cắt ngang mà ngã xuống đất. Trên cổ cô gái hiện lên một vết máu đỏ nhạt bắt mắt.

Hai đạo còn lại bay sang hai bên cô ta chém mặt đất thành hai rãnh hình cung sâu hơn mười mét, to năm mét, âm thanh như động đất vang lên, mặt đất xung quanh chấn động, chỉ chừa một đứng nhỏ cho một mình cô gái kia đứng.

Mặt đất chấn động, tất cả mọ người xem náo nhiều đồng loạt bịt tai, ngồi xổm xuống để ổn định thân thể. Khi bụi đất tan đi, những người xem náo nhiệt hoảng sợ hít một hơi khí lạnh.

Vừa rồi bọn họ chỉ cảm nhận mặt đất chấn động, trên mặt đất liền xuất hiện hai cái hố to. Đây là việc con người có thể làm sao, cái hố cũng sâu mười mét chỉ xuất hiện trong chớp mắt.

Thật không dám tưởng tượng nếu hai đạo phong nhận vừa rồi bắn vào người mình sẽ thế nào, bọn họ rùng mình không dám nghĩ nữa.

Toàn trường bỗng không còn tiếng động, sát khí khủng bố khiến người ta sởn gai ốc như đối mặt với mãnh thú hung ác, cả người như ở trong hầm băng, âm lãnh không có độ ấm.

Cả tiếng rêи ɾỉ của ba người dưới đất cũng kìm nén nhỏ nhất có thể, cơ thể sợ hãi mà run rẩy. Những người lúc nãy còn phụ họa hăng say lúc này đặc biệt im lặng, không dám nói lời nào.

Cô gái kia hoảng sợ mở to mắt, hai chân run rẩy, nước mắt không ngừng trào ra, cảm thấy cổ đau rát đưa tay lên chạm vào, thấy máu dính trên tay định hét lên, ánh mắt Lạc Thần liếc qua, hai tay cô ta run rẩy mà che miệng lại. Cô ta thấy ánh mắt của người đàn ông kia nếu hiện tại cô ta dám hét lên người đàn ông kia chắc chắn sẽ gϊếŧ cô ta.

Cô gái vừa rồi nói đầy chính nghĩa hiện tại đã vứt lời nói của mình ra sau đầu. Mạng sống quan trọng , nếu biết người đàn ông cầm kiếm kia đáng sợ như vậy có đánh chết cô ta cũng không dám nói như vậy.

"Ai xúi giục"

Lạc Thần đặt mũi kiếm trên bàn chân phải Tưởng ca, ánh mắt lúc này đã không còn độ ấm, kiên nhẫn của anh sắp hết.

"Đừng.... đừng tôi nói, là một người nam nói cho tôi biết anh có nhiều vật tư, tôi....tôi không dám nữa, tha...tha cho tôi"

Tưởng ca lúc này đã biết sợ, người đàn ông này cũng thức tỉnh dị năng, ra tay rất hung ác, cũng không sợ em trai hắn, có lôi em trai ra người đàn ông này cũng không dừng tay.

"Tên" Hoắc Nguyệt cắm xuống một ít, lớp da ngoài chảy ra một ít máu.

"Không...không biết, hắn không nói tên, lúc trao đổi đeo khẩu trang không thấy mặt"

Tưởng ca run rẩy hoảng sợ. Thanh kiếm đen còn đặt ở chân phải, hắn không muốn mỗi chân mình có một cái lỗ.

"Tôi nói đều là sự thật, tôi thề nếu có một câu nào giả dối thì bị thiên lôi đánh không toàn thây, cầu...cầu xin anh tha cho tôi đi" Sợ Lạc Thần không tin Tưởng ca phát thề.

Diệp Mặc ẩn trong đám người ánh mắt hiện lên hoảng sợ, nhanh chóng rời đi. Không ngờ dị năng anh ta (LT) mạnh như vậy, hiện tại không thể tính toán đám người đó được, phải thay đổi kế hoạch. Còn phải xóa hết dấu vết, không thể để anh ta phát hiện ra.

Lạc Thần rút kiếm, lấy trong túi quần ra một cái khăn trắn lau vết máu trên kiếm, ghét bỏ mà ném khăn đã dính máu đi.

Tưởng ca lúc này mới dám lấy tay run rẩy bịt lại máu chảy từ chân trái, cúi đầu xuống ánh mắt hiện lên hung quang. Tốt nhất mày không nên rơi vào tay tao, nếu không tao sẽ hành hạ mày gấp trăm ngàn lần hôm nay.

"A, phải rồi số vật tư hôm nay mày ném phải mang trả lại"

Lạc Thần bước tới gần Tưởng ca, mũi kiếm đặt ngay trán Tưởng ca mỉm cười ôn nhu như quý công tử thời cổ đại, lời nói lại như ra lệnh, không cho phép từ chôi.

"Đền...đền... tôi... tôi đền cho anh"

Tưởng ca hai mắt trợn to, trán đầy mồ hôi lạnh lắp bắp trả lời. Để được sống chuyện gì hắn cũng đáp ứng.

"Mày cũng có thể để em trai mày đến báo thù, nên nhớ lúc đó sẽ không có cái giá này"

Mũi kiếm đâm vào một ít, trên trán Tưởng ca chảy ra một đường máu nhỏ.

"Không...không dám"

Tưởng ca trong lòng hoảng sợ, toàn thân lạnh băng. Không cam lòng trước đó bay mất, sợ Lạc Thần không vui mà chém bay đầu hắn ta.

"A, vậy sao"

Lạc thần thu lại vẻ tươi cười, gương mặt thanh lãnh cự người ngoài ngàn dặm, ánh mắt sâu thẩm, thân kiếm chạm nhẹ vào má Tưởng ca, nhẹ nhàng ma sát.

Cảm giác lạnh lẽo truyền đến, ánh mắt Tưởng ca nhìn theo thanh kiếm đang kề sát bên má tay chân cứng ngắt, một chút chử động cũng không dám, nuốt nước miếng. Hy vọng ác ma này mau mau buông tha cho hắn đi, dày vò như vậy hắn sẽ hoảng sợ đến chết.

Cảm thấy không thú vị, Lạc Thần thu kiếm lại xoay người đi, nơi anh đi qua tất cả người xung quanh tránh ra hình thành một lối đi.

Ba Sở yên lặng rời khỏi đám đông trở về xe. Hành động máu tanh vừa rồi của Lạc Thần ông cho dù có chút ý kiến nhưng cũng không thể không thừa nhận Lạc Thần làm như vậy đã chấn nhϊếp một số người không an phận.

Đám đông xem náo nhiệt vừa rồi không ít người có ý xấu, nếu hôm nay bọn họ không làm gì để ba người đến ăn trộm rời đi chỉ sợ sau này sẽ rước không ít phiền phức.

Sau khi Lạc Thần đi xa, đám người xem náo nhiệt như ong võ tổ mà thảo luận. Cô gái lúc đầu lên tiếng chỉ trích lúc này mới dám nức nở nghẹn ngào, hai hàng nước mắt không ngừng trào ra, khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ, ánh mắt như ai oán khiến đám đàn ông xung quanh hiện lên ôn nhu mà an ủi giúp cô ta thoát đi hố to.

Ba người Tưởng ca lúc này mới dám thở mạnh, vừa rồi lo lắng hãi hùng ý thức tự động xem nhẹ đau đớn, hiện tại cơn đau truyền đến ba người không kìm nén được mà rêи ɾỉ thống khổ.

"Đỡ...đỡ tao, chúng ta trở về" Ánh mắt Tưởng ca lóa lên, gương mặt vì đau cộng thêm oán hận mà trở nên vặn vẹo. Thù này nhất định phải trả, phải cho tên kia (LT) nến được cảm giác bị ngàn đao đâm vào người.

Đại Cát cùng A Đinh nhìn gương mặt vặn vẹo của Tưởng ca cũng không dám nói nhiều, cố nén đau đớn ở chân đỡ Tưởng ca ngồi dậy. Ba người dìu nhau trở về.