CHƯƠNG 31: Trò Chuyện Đêm Khuya

Khi hai người ba Sở và Lạc Thần trở về xe ba người phụ nữ đã dọn dẹp xong vật tư rơi trên đất.

Đám người hóng hớt cũng đã về tới nơi dựng lều trại, Tất cả dường như ăn ý mà không dám ồn ào, khe khẽ mà bàn luận, ánh mắt sợ hãi mà liếc qua xe của Lạc Thần sau đó nhanh chóng mà dời mắt đi như là nơi đó có hồng hoang mãnh thú đáng sợ.

Khi nhìn thấy Sở Nguyệt gương mặt góc cạnh đầy lạnh lùng thay bằng vẻ ôn hòa.

"Làm ồn đến em rồi"

"Không sao, anh xử lý kẻ trộm thế nào rồi"

Sở Nguyệt lắc đầu, không cảm giác được anh ở bên cạnh cô ngủ không được sâu. Không có tiếng hét kia cô cũng sẽ tỉnh dậy.

"Chỉ giáo huấn nhỏ. Bên ngoài lạnh em còn mặc mỏng như vậy muốn cảm lạnh hả "

Lạc Thần cởi chiếc áo ngoài khoác lên người Sở Nguyệt, xoa gương mặt lạnh vì đón gió, tay anh nắm lấy tay cô kéo cô đến gần lửa trại.

Bên lửa trại ba mẹ Sở cũng Hà Nhu cũng đã tìm chổ ngồi. Ba Sở chỉ kể sơ lược không nói việc Sở Thần tra tấn người đàn ông cầm đầu ăn trộm. Mặc kệ Lạc Thần thế nào chỉ cần anh đối tốt với con gái ông không làm hại đến nó là được, ông cũng không cầu mong gì nhiều chỉ mong con gái bình bình an an.

"May mắn là bắt được an trộm, cũng không mất gì"

Mẹ Sở tiếc vật tư, số vật tư đó bốn người chồng ba tân tân khổ khổ đi gϊếŧ tang thi mà tìm về được, bị người khác trộm được bà sẽ đau lòng chết mất.

"Chúng ta mới đến chiều hôm nay, ba người kia không thể nào biết chúng ta có nhiều vật tư nhất định là có người xúi giục. Đám người Diệp Mặc cùng Trương Chí Thanh nhất định có liên quan"

Hà Nhu vô cùng có thành kiến với đám người Diệp Mặc, ngoài bọn họ cô không nghĩ ra được ai khác. Ai bảo nhóm bọn cô có xung đột với bọn họ, dựa theo hành vi của đám người kia chuyện này cũng có thể xảy ra.

"Không thể nào đi" mẹ Sở có chút không tưởng tượng nổi, đám người kia nhìn không giống loại người như vậy.

"A di, chỉ có bọn họ mới biết chúng ta diệt tang thi tìm vật tư ở khu biệt thự, hơn nữa trên đoạn đường đến đây người cũng thấy hành động của bọn họ đi, chuyện này dù không phải bọn làm cũng nhất định liên quan đến bọn họ"

"Chúng ta suy đoán không có chứng cứ nói ra người ta không nhận chúng ta cũng không thể làm được gì"

Ba Sở có chút đau đầu, mấy người bọn họ không chọc đến người khác nhưng điều đó không có nghĩa là người khác không tìm đến bọ họ gây sự. Thế sự hiện nay không chỉ phải đề phòng tang thi mà còn phải cẩn thận người khác tính kế mình.

"Là Diệp Mặc "

Giọng khẳng định của Lạc Thần vang lên, bốn ánh mắt dồn lực chú ý về phía anh. Lạc Thần cũng không để ý vẫn cẩn thận ủ ấm bàn tay cho Sở Nguyệt.

"Ông xã làm sao anh biết Diệp Mặc làm nha, cũng có thể là Trương Chí Thanh mà"

"Trương Chí Thanh là người nhát gan không giỏi ăn nói, hơn nữa hắn không có đầu óc như vậy. Những người còn lại không có thời gian cùng sức lực để tính kế, bọn họ cũng không được lợi. Diệp Mặc thì khác, hắn ta có dị năng cho dù đàm phán không thành cũng an toàn rút khỏi. Một điều nữa trên đường đến đây lúc chúng ta dùng dị năng Diệp Mặc luôn luôn quan sát. Tối nay là để thăm dò"

"Hắn muốn thăm dò chuyện gì nha" Sở Nguyệt có chút không hiểu.

"Dị năng, tang thi chỉ mới xuất hiện một tuần, chúng ta đã có thể sử dụng dị năng thuần thục để diệt tang thi nếu là em, em không cảm thấy tò mò sao?"

"Cho dù vậy, hắn chỉ có thể biết dị năng của chúng ta mạnh hơn người khác cũng không có gì đặc biệt mà"

Hà Nhu cũng mơ hồ, theo suy nghĩ của cô Diệp Mặc tốn công xúi giục người khác đến trộm đồ để dò xét hình như không được lợi ích gì đáng nói.

Ba Sở nhìn Sở Nguyệt rồi lại nhìn sang Lạc Thần, dường như cảm giác được ánh mắt của ông anh ngước mắt nhìn ông, sau đó dời ánh mắt đi như không có chuyện gì, ôn như xoa nắn tay Sở Nguyệt.

"Mặc kề đám người đó suy tính chuyện gì, chúng ta cứ cảnh giác là được"

Ba Sở dường như cũng đoán được ý Lạc Thần muốn nói, lúc còn ở biệt thự con gái thần thần bí bí kéo hai ông bà vào phòng nói phương pháp minh tưởng gì đó. Quả thực có hiệu quả, dị năng của ông cùng vợ cũng tăng cấp nhanh chóng. Còn có tinh hạch tang thi con rể đưa cho ông bổ sung dị năng.

Con rể có bí mật của riêng mình, con gái ông cũng biết. Bọn chúng không nói ông cũng không tiện hỏi, dù sao cũng là người nhà không cần đề phòng quá.

"Nói vậy bọn người kia vẫn đến trộm vật tư nữa sao?"

Mẹ Sở có chút lo lắng cho đống vật tư để trên xe, không thể bị trộm đi được nha, bà phải tìm chổ khác giấu đi mới được.

"Chúng ta cứ bị động như vậy không phải là cách, phải cho đám người kia một bài học cảnh cáo một chút để bọn họ không dám làm càn, cho chúng biết chúng ta cũng không dễ chọc"

"Ân Nhu tỷ nói phải nha, cảnh cáo bọn họ thế nào mới được đây"

"Đánh bọn họ một trận, cho đến khi nào biết sợ thì thôi"

"Đánh một mình Diệp Mặc hay tất bọn họ, những người kia cũng không làm gì nha"

"Gϊếŧ gà dọa khỉ, đánh Diệp Mặc trước nếu còn ai dám tới đánh luôn cả kẻ đó"

"Ân em giúp chị hai chúng ta cùng đánh người xấu"

Sở Nguyệt từ trong lòng Lạc Thần thò đầu ra ngoài cùng Hà Nhu bàn luận. Giơ nấm đấm nhỏ bé ra không khí rất hăng hái mà đề nghị.

"Hai tiểu cô nương các con, đánh cái gì mà đánh, con gái nên dịu dàng một chút, diệt tang thi thì cũng thôi đi còn muốn đi gây sự đánh nhau thật không biết sợ là gì hả"

Mẹ Sở ngồi nghe hai cô gái thảo luận mà đứng ngồi không yên. Con gái bà được nuông chiều từ nhỏ bị thương một chút đã chảy nước mắt, còn muốn đi đánh nhau với người khác làm sao mà được. Hà Nhu thì bị thương chưa khỏi hẳn, bà đúng là không thể không bận tâm mà.

"Mẹ con có học võ nha, hiện tại con rất lợi hại"

"Con thì học được bao nhiêu, bảo vệ được bản thân là đã tốt lắm rồi"

"A di không sao, con có dị năng, A Nguyệt đánh không lại con thả dị năng đốt hắn"

"Đúng nha, mẹ không lo lắng còn có Nhu tỷ giúp con nha"

"Hai tiểu cô nương các con thông đồng nhau làm bậy phải không"

Không khí áp lực vừa rồi do ba người phụ nữ đối đáp mà biến mất, Sở Nguyệt cùng Hà Nhu thay phiên nhau trêu chọc làm cho mẹ sở vừa vui vừa tức.

Ba Sở bất đắc dĩ mà xoa trán, người ta nói ba người phụ nữa một cái chợ cũng không sai. Ông thật muốn nói cho ba người phụ nữ vô tư biết tối nay hành động của Lạc Thần đã cảnh cáo đủ đám người không an phận rồi, không cần bọn họ bận tâm.

"Không cần cảnh cáo, không có người thường can đảm động đến chúng ta"

Lạc Thần xem ra nếu anh không nói người phụ nữ trong lòng an thật sự dám cùng người khác đánh nhau. Lá gan cũng lớn lắm, ánh mắt anh thâm trầm, vuốt ve khuôn mặt Sở Nguyệt.

"Ông xã, anh đã làm gì sao"

"Xử lý kẻ trộm tiện thể cảnh cáo người không an phận, không cần lo lắng"

"Tiếng hét lớn là của đám người ăn trộm sao, bọn họ thế nào rồi nha"

"Còn sống, thời gian tới sẽ không làm phiền chúng ta được"

Ba Sở nhìn Sở Nguyệt sùng bái mà nhìn Lạc Thần, ông có chút vô lực mà thở dài, ngốc cũng có cái phúc của ngốc. Mẹ Sở vui vẻ nhìn con gái cùng con rể ân ái, càng sớm có cháu cho bà bồng càng tốt.

Ánh mắt Hà Nhu lóe lên, cô không suy nghĩ tích cực như mẹ Sở cùng Sở Nguyệt. Từ lúc ba Sở cùng Lạc Thần trở về, thái độ của ba Sở đã thay đổi lúc trước đối với ông anh là con rể, còn hiện tại giống như là sợ hãi cùng với sầu lo? Thái độ của người xung quanh thấy bọn họ như thấy tà, tránh xa cả vạn dặm, điều này chứng minh cái gì? Hà Nhu cũng không suy đoán tiếp, đến điểm nên biết dừng.

"Đêm nay cũng mệt mỏi rồi mọi người về nghỉ ngơi đi, sáng mai lại nói tiếp"

Ba Sở lên tiếng đề nghị, mọi người ai cũng mệt mỏi cần nghỉ ngơi, mặc dù tối nay thấy cảnh tượng máu tanh của Lạc Thần nhưng vẫn đỡ hơn cảnh tang thi ăn thịt người, ông vẫn chịu được có thể ăn có thể ngủ. Xem như là thích ứng được với mạt thế.

"Em muốn lên xe ngủ thêm một chút không"

"Không muốn đâu, không có anh em ngủ không được"

"Được, ngủ đi anh ở đây"

Lạc Thần ôm Sở Nguyệt để cô ngồi lên đùi dựa vào vai anh, bàn tay thon dài vỗ nhẹ lưng cô.

Ánh lửa trại đôi khi phát ra tiếng rắc của thanh củi, ánh sáng chiều rọi lên gương mặt anh trong đêm tối, nhìn Sở Nguyệt an tâm dựa vào vai anh mà ngủ, ánh mắt anh tối lại dần trở thành vẻ điên cuồng thị huyết.

Lạc Thần vuốt ve cổ Sở Nguyệt, a thật muốn nếm thử vị máu tươi của cô, mùi vị hẳn là rất tốt đi, liếʍ liềm khóe môi anh nở nụ cười thâm trầm, áp sát mặt mình vài mặt cô nhẹ nhàng mà cọ.

Máu trong người anh không ngừng sôi sục muốn thỏa sức mà gϊếŧ chóc, đắm mình trong máu tươi nhưng khi chạm đến cô anh lại không nỡ, anh luyến tiếc cô. Sở Nguyệt đời này tốt nhất em không phản bội tôi nếu không tôi sẽ cho em nếm thử mùi vị của tuyệt vọng.