CHƯƠNG 3: NÓI VỚI ANH

Sở Nguyệt không được ra viện như ướt nguyện, cho dù cô có làm nũng cùng cam đoan bản thân rất khỏe mạnh như thế nào Lạc Thần ca ca và ba ba với mẫu thân đại nhân vẫn kiên quyết bắt cô ở bệnh viện đúng một tuần. Ngày ra viện cô như trút được tâm sự, bắt cô phải ở lại thêm vào ngày nữa thì cô sẽ gấp đến chết mất.

Đã được xuất viện cô phải cân nhắc xem phải chuẩn bị vật tư mới được. Đồ ăn là không thể thiếu, vật tư sinh hoạt cũng phải chuẩn bị, quần áo giày dép cũng phải chuẩn bị. Còn có thuốc cũng phải chuẩn bị thật nhiều, tận thế đến thuốc rất đắt có khi lấy vật tư đi đổi cũng không đổi được. Ân xe cũng phải mua, xe phải mua loại chắc chắn mới được như vậy mới không sợ đâm tang thi mà bị hỏng không lái được nữa, xăng cũng phải chuẩn bị. Không biết còn thiếu gì nữa không.

Khi được Lạc Thần ôm vào nhà đặt trên giường Sở Nguyệt vẫn chìm trong suy nghĩ xem mình cân nhắc còn thiếu gì không, cần chuẩn bị thêm gì không. Thấy cô thất thần chìm trong suy nghĩ của bản thân anh xoa xoa mặt cô hỏi "Đang suy nghĩ cái gì?"

"Ân, đang nghĩ xem cần chuẩn bị cái gì a , mạt thế sắp đến không chuẩn bị đầy đủ là không được. Còn phải báo cho Thiến Thiến vưới A Tâm nữa, a......anh....Lạc Thần ca ca....em....em...." Lúc này Sở Nguyệt mới phát giác cô lỡ nói ra hết suy nghĩ trong lòng. Vội vàng lấy tay che môi mình lại rồi nhìn anh đầy hoảng sợ.

Lạc Thần nhíu mày, hình như anh vừa nghe cô nói mạt thế sắp đến cần chuẩn bị vật tư. Nhìn ánh mắt hoảng sợ của cô trong lòng anh dường như có suy nghĩ. Từ lúc cô tỉnh dậy anh đã phát hiện sóng tinh thần lực của cô khác thường, lúc đó chỉ suy nghĩ do cô hoảng sợ hiện tại xem ra là không phải.

Ánh mắt Lạc Thần nhìn cô làm cho Sở Nguyệt càng thêm áp lực, mặc dù biết anh sẽ không làm hại mình nhưng cô vẫn hoảng sợ như cũ. Cắn cắn môi, cô cũng không biết phải làm sao chẳng lẽ nói cho anh là em sống ở tận thế được 7 năm sau đó chết thì được trọng sinh. Đừng nói là cô không tin, người khác sẽ cho rằng cô bị tại nạn nên đầu óc có vấn đề.

Nhưng nếu không nói không được, hôm nay là ngày đầu tháng 9 rồi chỉ còn 3 tháng để cô chuẩn bị vật tư. Anh sẽ tin cô sao, nội tâm Sở Nguyệt tranh đấu, một bên muốn nói cho anh biết một bên lại không muốn nói sợ anh sẽ truy hỏi tại sao cô biết tận thế sắp đến. Đắn đo một lúc cuối cùng cô vẫn quyết định nói với anh. "Lạc Thần ca ca, anh tin em không" anh mắt cô kiên định nhìn anh.

"Anh tin em" anh nhìn cô, chuyện anh xuyên không đến thế giới này từ lúc còn là bào thai có thể xảy ra thì còn chuyện gì không giải thích được cũng là bình thường. Hơn nữa từ lúc tỉnh lại sau tai nạn cô thay đổi một cách rõ ràng, thường hay lo sợ hoang mang, đôi khi buổi tối còn gặp ác mộng giống như sợ hãi một chuyện gì đó sắp xảy ra. Khác biệt lớn nhất là sóng tinh thần lực của cô cường đại hơn rất nhiều nhưng lại dao động đầy bất thường. Tinh thần cô phập phòng phi thường rõ ràng, anh không muốn không biết cũng khó.

"Từ lúc em tỉnh lại đã rất khác thường, em sợ cái gì? tận thế sắp đến mà em nói sao?" giọng anh nhẹ nhàng mà trầm ấm, anh cố hết sức để giọng mình có thể nhẹ hơn để không dọa đến cô.

"Anh....anh...thì ra em dễ dàng bị nhìn thấu như vậy". Cô tự giễu cười, anh vẫn như vậy chỉ một ánh mắt đã có thể nhìn thấu được cô. Biết được cô đang suy nghĩ cái gì, biết được cô muốn gì, anh luôn luôn ôn hòa với cô, luôn yêu thương cô cho cô cảm giác an toàn như người thân nhưng lại không cho cô được cảm giác anh yêu cô. Cho nên đời trước cô mới để tâm anh có yêu Lâm Vũ Vi hay yêu cô, để cô ta tính kế thành công.

Nhìn cô cười chua chát cay đắng đáy lòng Lạc Thần đau nhói. Anh muốn ôm cô an ủi, thật sự anh cũng làm như vậy "Em không muốn nói cũng không sao, anh không ép em. Em mệt mỏi thì nghỉ đi"

Thấy anh đang chuẩn bị đi, cô kéo anh lại chôn mặt vào lòng anh "Không phải không thể nói, em chỉ là sợ hãi. Lạc Thần ca ca những chuyện em chuẩn bị nói anh nhất định phải tin tưởng em được không? Những gì em nói điều là sự thật" Nhìn vào ánh mắt cô anh trầm giọng nói "Được, em nói đi, anh đang nghe đây".

Hít sâu một hơi tự cho bản thân thêm can đảm cô mở miệng nói "Tận thế sắp đến, em cũng không biết lý do vì sao, có lẽ là do thiên nhiên trừng phạt con người đi. 12 giờ trưa ngày 31 tháng 12 bầu trời sẽ bỗng nhiên tối sầm, rất nhiều người mất đi ý thức ngất đi, khi tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Đáng sợ hơn là một số người sau khi tình dậy đã không còn là con người nữa, bọn họ biến thành quái vật như xác sống chỉ thèm máu thịt nhân loại. Trong vòng bảy ngày đầu được gọi là thời gian vàng vì trong thời gian này chỉ cần bị loại quái vật này làm bị thương mà không bị ăn sống thì anh sẽ thức tỉnh dị năng. Người thức tỉnh dị năng chia làm 2 loại người thức tỉnh tự nhiên và người bị tang thi làm bị thương nên thức tỉnh. Thường thì người thức tỉnh tự nhiên sẽ có ưu thế hơn người bị tang thi cào mà thức tỉnh em không hiểu rõ lắm, Dị năng cũng chi làm ba nhánh: một là dị năng thức tỉnh loại tự nhiên như hỏa, thủy, mộc, thổ, kim, phong, không gian trữ vật trong đó có các hệ đặt biệt biến dị từ các loại dị năng tự nhiên rât đa dạng, có các hệ hiếm như lôi, ám, quang, dị năng quang hệ thường thấy nhất là trị liệu tuy ít xuất hiện nhưng không phải hiếm gặp. Hai là thường thấy nhất chính là biến đổi cơ thể có người chạy nhanh hơn, sức lực mạnh hơn, có người nhìn thấy rõ hơn, tai thính hơn,...rất nhiều nhưng tổng kết lại là biến đổi cơ thể của nhân loại mạnh hơn. Ba là hệ dị năng đặt biết rất ít người thức tỉnh: dị năng tinh thần, thời gian, hoặc không gian đặt biệt. Dị năng tinh thần và thời gian em không biết rõ chỉ nghe nói còn dị năng không gian đặt biệt này khách với dị năng không gian bình thường, dị năng của họ có tính công kích đặt biệt mạnh hơn nữa rất khó phòng bị."

Cô nhìn anh đang chăm chú nghe, dường như anh có chút suy nghĩ cô lại nói tiếp "bỏ qua tang thi và người thức tỉnh dị năng thì mạt thế đến vật tư rât trọng yếu. Hai năm đầu mạt thế con người còn có thể dựa vào vật tư trước tận thế mà sinh tồn nhưng sau năm thứ ba vật tư không còn nhiều, rất nhiều người phải nhịn đói. Hơn nữa mạt thế hơn một tháng thì nước cũng bị ô nhiễm không dùng được nữa, đất cũng không trồng trọt được. Thời tiết mạt thế thay đổi thât thường không còn chuyển giao 4 mùa nữa chỉ có mùa đông cực lạnh với mùa hè nóng muốn đốt cháy da. Đối với dị năng giả còn có thể chịu được nhưng với ngườ không thức tỉnh dị năng chính là cực hình. Thiên tai cũng xảy ra nhiều hơn, động đất, núi lửa xảy ra rất nhiều. Hơn nữa không chỉ có con người tiến hóa thực vật và động vật cũng tiến hóa, tỷ lệ thực vật tiến hoa xem như ít khoảng 30% nhưng chúng rất mạnh. Tỷ lệ động vật tiến hóa phi thường cao đến 70% tuy nhiên tỷ lệ tử vong cũng cao hơn, riêng nhân lạo tỷ lệ đào thải lên đến 90% con người sinh sống trong tận thế thật rất tuyệt vọng. A còn có một số thành phố sẽ thành lập căn cứ an toàn giành cho người sống sót"

Len lén nhìn anh đang trầm tư Sở Nguyệt nắm góc chăn vo vo trong tay, sợ rằng anh sẽ hỏi cô làm sao biết những thứ này, làm sao chắc chắn mạt thế sẽ đến nếu anh hỏi đến cô phải nói trả lời như thế nào. Anh có cho rằng cô bị điên hay không, có ghét bỏ cô hay không.

Nhận thấy cô đang bất an anh xoa đầu cô "Đừng sợ, theo như em nói cách tận thế đến còn có 3 tháng nữa để chuẩn bị, đừng lo vật tư anh sẽ chuẩn bị đầy đủ. Em mới xuất viện cứ nghỉ ngơi đi đã".

Ngỡ ngàng nhìn anh cô lắp bắp hỏi "anh...anh tin em nói sao?". Lạc Thần ca ca thực sự tin cô sao, anh không cho rằng cô bị tai nạn nên nói bừa sao?

"Ân, em là vợ anh, anh tin tưởng em" nói rồi anh ngừng lại trong chút lát sau đó đôi mắt phượng nhiễm ý cười "Em không nói dối với anh được, ngoan nghỉ đi" anh đỡ cô nằm xuống sau đó hôn lên trán cô.