CHƯƠNG 4: NGỌC KỲ LÂN

Sau khi dỗ Sở Nguyệt ngủ say, Lạc Thần nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa anh đi nhanh đến thư phòng khóa cửa cẩn thận. Sau đó anh biến mất trong căn phòng, trong không gian yên tĩnh dường như anh chưa từng xuất hiện.

Lạc Thần xuất hiện trong không gian, đây đúng là không gian tùy thân anh có được nó đã bốn năm. nói đến không gian này cũng là bảo vật gia truyền mà 4 năm trước gia gia anh Lạc Thừa Nguyên giao cho anh. Gia gia anh từng nói gia tộc họ Lạc đã truyền đời hơn ngàn năm luôn luôn giữ ngọc bội Kỳ Lân này như là tín vật của gia chủ.Lạc gia luôn luôn đơn truyền đến đời của gia gia anh chỉ còn lại ba anh, nhà không còn thân thích. Cho đến khi anh được mười tuổi cha mẹ anh mất do tai nạn giao thông. Lạc gia chỉ còn lại anh là người duy nhất.

Sau khi nhận ngọc bội trong lúc vô tình anh chảy máu mà nhọc bội nhận chủ hình thành một ấn ký Kỳ Lân trước ngực trái anh cho đến bây giờ. Lúc đầu anh còn hơi ngỡ ngàng nhưng nghĩ mình cũng xuyên đến được thời đại này rồi còn gì mà không chấp nhận được. Anh dùng 4 năm để tìm hiều không gian này, không thể nói là anh rất quen thuộc với nó.

Đây là không gian cách biệt, thời gian của nó khách với thời gian bên ngoài, anh ở trong không gian một ngày thì bên ngoài đã là 3 ngày. Không gian Kỳ Lân chia làm năm khu vực. Khu vực trung tâm là một dãy lầu trúc, có tất cả năm căn lầu trúc sắp xếp theo ngũ giác, ở giữa là một sân trống để tu luyện. Bốn khu còn lại thì phân làm khu trồng thảo dược, khu vực linh tuyền phần làm hai phần âm dương và một ao nước chứa thiên thủy sắp hình thành thủy linh, Khu vực mỏ linh thạch và các loại vật liệu khoáng thạch mà Lạc Thần chưa từng thấy qua. Khu còn lại là rộng lớn nhất một mảng thảo nguyên không thấy cuối cùng với dãy núi xa xa.

Nước linh tuyền âm dương trong không gian có hiệu quả cải tạo thể chết, Lạc Thần đã trải qua môt lần, anh xác thực không muốn mình phải trải nghiệm lần thứ hai. Cũng nhờ lần đó mà anh bắt đầu tu luyện phương pháp luyện thể nhập môn nhanh chóng. Cũng coi như trong họa được phúc.

Không chần chừ anh bước nhanh và nhà trúc lâu có chữ Thư Các, đi thẳng lên lầu hai, đẩy cửa phòng ra ở đây có rất nhiều sách được sắp xếp ngay ngắn, bước thẳng vào giá sách ở hàng thứ hai anh tìm thấy một cuốn sách cũ xưa, sách đã ngã vàng nhưng chất liệu rất chắc chắn anh đã từng thử xé ra nhưng kéo không được.

Đi đến bên án ngồi xuốn lật quyển sách ra đọc. Trong quyển sách là ghi chép về lai lịch của không gian. Tổ tiên Lạc gia từng là đại tu sĩ, tính toán biết đời sau mình nhất định gặp kiếp nạn nên để lại không gian này, muốn để gia tộc tránh khỏi kiếp bị diêt tộc nhưng lại sợ ảnh hưởng đến kiếp số nên tổ tiên lạc gia không để lại công pháp tu luyện thành tiên mà chỉ để lại phương thức rèn luyện tinh thần lực cùng với luyện thể. Chỉ có người Lạc gia dùng huyết thấm vào ngọc bội Kỳ Lân mới có thể mở không gian, người khác cho dù cho giành được ngọc bội cũng đừng mong được không gian nhận chủ.

Lạc Thần đọc tới cuối cùng anh đã tìm thấy thứ mình muốn đọc, anh tập trung tinh thần: "Cứ cách một vạn năm thiên địa sẽ chuyển biến một lần,Thiên Đạo thay đổi quy tắc tiến hành đào thải sinh ra tân sinh, Muốn được tân sinh phải nắm lấy thời cơ. Thiên đạo chuyển cơ trong một năm, tân sinh bắt đầu. Năm giữ vận mệnh mới có thể tân sinh. Trong lúc thiên địa thuế biến sẽ sinh ra vật chất giúp nhân loại đạt được chuyển cơ năm giữ vận mệnh. Hậu nhân của ta, sách trong thư lâu đề là do hao tổn thọ mệnh tính toán thiên cơ để lại. Cứ theo đó mà tìm kỳ ngộ nắm giữ vận mệnh. Nếu ngươi thành công thì sẽ gặp được ta trong tương lại"

"Một vạn năm thiên đạo chuyển biến một lần, xem ra dự cảm gần đây của mình đúng rồi". Từ khi có được không gian Kỳ Lân này Lạc Thần đã tìm thấy pháp quyết tu luyện tinh thần lực cùng với phương pháp luyện thể, anh đã kiên trì tu luyện được bốn năm. Tinh thần lức của anh đã bước vào cảnh cửa thứ hai khai tâm cảnh, anh rất mẫn cảm với sự thay đổi xung quanh. Phương pháp luyện thể cũng đã hoàn thành gia đoạn luyện huyết, chuẩn bị bắt đầu giai đoạn hoán cốt.

Trước khi Sở Nguyệt nói với anh tận thế đến, anh cũng đã có dự cảm được. Lạc Thần cảm giác được nguy hiểm nhưng lại không cảm giác được ở đâu, trong lòng luôn nôn nóng xem ra hiện tại anh đã giải đáp được cảm giác nôn nóng trong lòng là từ đâu tới.

Sở Nguyệt nói rằng tận thế sẽ đến, hơn nữa cô ấy hiểu rất rõ về tận thế. Có thể là cô trọng sinh, vì sao suy đoán cô trọng sinh, có lẽ Sở Nguyệt biểu hiện quá rõ ràng anh chỉ quan sát cô hơn một tuần là có thể nhìn ra cô thay đổi quá nhiều, chỉ cần có một tiếng động nhỏ cũng khiến cô cảnh giác như sắp có thứ gì đó đáng sợ sắp lao ra. Hơn nữa cô gặp ác mộng, lúc cô nói mớ anh có nghe cô nhắc đến tang thi, động vật, căn cứ,.....

Dường như Sở Nguyệt gặp chuyện rất đáng sợ trước khi trọng sinh, khi mới tỉnh lại cô ôm chặt anh khóc nức nở như con thú con không tìm thấy lối về, cô mờ mịt hoang mang tìm kiếm hơi ấm, dường như chỉ khi anh ở bên cạnh cô mới cảm giác được an toàn mà không phải cảm giác bất lực cùng tuyệt vọng. Trong mắt cô anh thấy sự căm thù, một cô gái ngây thơ được gia đình bảo bọc kỹ như Sở Nguyệt vật mà hiện lên thù hận hẳn là cô đã gặp chuyện trước lúc chết.

Lạc Thần đang suy nghĩ nếu Sở Nguyệt đã chết nay lại được trọng sinh chắc hẳn có nguyên do. Thiên Đạo biến đổi sao thật chờ mong.