CHƯƠNG 28: Tính Cách

Cho dù đám người Sở Nguyệt muốn an tĩnh nhưng người khác lại không muốn. Đám người Diệp Mặc cùng Trương Chí Thanh dừng xe cách bọn họ không xa, dựng liều trại.

Cố Tâm Nghiên cùng Trương Hinh không ngừng mà liếc sang xe bọn họ, ánh mắt hiện lên tinh quang.

"Hừ, đúng là keo da chó khiến người khác khó chịu" Hà Nhu nói cũng không nhỏ khiến đám người kia nghe rõ ràng.

Gương mặt Diệp Mạc lạnh lùng ánh mắt như con dao sắt nhìm chằm chằm Hà Nhu như thể muốn gϊếŧ chết cô. Hà Nhu cũng không chịu yếu thế trừng mắt nhìn Diệp Mặc, một tên ham sống sợ chết mà thôi, muốn trừng ai sợ ai.

Trương Hinh, mẹ cô ta cùng với Cố Tâm Nghiên tức giận nhưng không dám đối nghịch với Hà Nhu, trong lòng thì mắng cô máu cho phun đầy đầu.

Trương Chí Thanh ngoài mặt không thể hiện nhưng trong lòng âm thầm ghi nhớ kỷ Hà Nhu, sau này tìm cách trả thù. Tưởng tượng cảnh đè Hà Nhu dưới thân, bản thân làm cho cô ta không còn sức lực khóc lóc xin tha, cả người đầy sảng khoái.

Thẩm Ngọc cùng Trần Thiếu Phong tương đối lúng túng, tuy rằng có chút tức giận Hà Nhu mắng nhưng ai bảo bọn họ sai trước nên cũng im lặng dựng lều trại. Coi như không nghe thấy là được.

Buổi tối ở mạt thế không có điện, cũng không có tiết mục giải trí. Đám người sống sót đốt từng đám lửa trại nhỏ ngồi lại với nhau mà nói chuyện bát quái.

Tiêu đội của Sở Nguyệt cũng đốt lửa trại kế cửa xe, ngồi quây quanh đám lửa mà trò chuyện, chủ yếu là thảo luận cách gϊếŧ tang thi, tâm đắc sử dụng dị năng.

Lạc Thần không tham gia vào, anh tỏa ra tinh thần lực tìm hiểu tin tức, những người sống sót trò chuyện với nhau anh không hứng thú, tin tức mà bọn họ biết có hạn. Nghe cũng không giúp ít được.

Tinh thần lực tập trung vào khu lều trại của quân đội, thông qua tinh thần lực anh "nhìn" thấy được rõ ràng hoàn cảnh ở lều trại trung tâm.

Có hai người đàn ông đang trao đổi với nhau, người đàn ông gương mặt nghiêm túc có vẻ 27 28 tuổi quân hàm là thiếu tá, một người trông có vẻ thư sinh dường như cùng tuổi quân hàm là đại úy.

"Đội trưởng bên Đế Đô hối thúc chúng ta nhanh chóng trở về" Kiều Sinh nói, giọng có chút mệt mỏi.

"Kéo dài thêm đi, hiện tại không thể trở về ngay được" Phương Trường có chút không kiên nhẫn.

Đội bọn chỉ có sáu người đến làm nhiệm vốn xong việc phải trở về nhưng gặp mạt thế đến, cấp trên ra chỉ lệnh cho bọn họ cứu người quan trọng.

Người thì cứu được rồi, nhưng không biết tin tức từ đâu lan ra người đến nương tựa bọn họ ngày càng nhiều, đã quyết định cứu người thì cứu được bao nhiêu người thì hay bấy nhiêu, bọn họ phát tin tức trên radio cho người sống sót tìm đến.

Bảo bọn họ đến từng nơi cứu người là không thể, không có tinh lực nhiều như vậy. Cấp trên không ngừng hối thúc bọn họ ứng phó cũng rất mệt rồi. Còn có người quan trọng mà bọn họ cứu không phải là người an phận. Cứ cách một thời gian sẽ tìm bọn họ gây phiền phức.

"Được, tôi sẽ cố gắng nhưng không quá ba ngày được" Kiều Sinh cũng biết tính cách của đội trưởng nhà mình, không bỏ được người dân ở thành phố B. Anh ta làm đội phó cũng phải cố gắng hơn một chút.

"A Sinh anh vất vả rồi" Phương Trường vỗ vai đồng đội của mình, được ba ngày cũng làm khó Kiều Sinh rồi, bên kia cũng không dễ đối phó như vậy.

Lạc Thần thu hồi tinh thần lực, tin tức anh muốn đã đạt được, hai người kia trao đổi chuyện tiếp theo anh không có hứng thú nghe.

Lúc này Sở Nguyệt cùng với mẹ Sở và Hà Nhu đã thảo luận đến ngày mai muốn ăn gì, người ta nói không sai ba người phụ nữ một câu chuyện. Ba người thảo luận hăng sai quên cả thời gian.

"Ngày mai chúng ta cần tìm hiểu thêm tin tức, nơi tiếp ứng này nói là do quân đội thành lập nhưng từ khi chúng ta đến ba không thấy một người nào của quân đội" Ba Sở cũng là ngưởi giỏi quan sát, người kiểm tra bọn họ cho đến người canh gác đều không có tác phong của quân đội điều này ông có thể nhìn ra được.

"Ngày mai con sẽ đi tìm hiểu, nơi này canh gác lỏng lẻo cần phải chú ý hơn. Con gác nửa đêm sau từ mười hai giờ" Sẽ có người nhân thời cơ đêm khuya mà làm loạn, chút ý đồ xấu nhân người ta lúc ngủ say mới có thể thực hiện được.

"Nửa đêm đầu ba gác đêm" Ba Sở dường như hiểu ý của Lạc Thần, hai người đàn ông ăn ý mà phân chia công việc.

Trời đã không còn sớm ba Sở gọi ba người phụ nữ đi nghỉ. Thời tiết mạt thế thay đổi thất thường, ban ngày nóng đến chỉ muốn không mặc gì cả, ban đêm thì lạnh vô cùng. Ai nấy cũng hận không thể mặc thêm nhiều quần áo một chút.

Lạc Thần lấy từ không gian áo ấm giữ nhiệt mỗi người một cái, đương nhiên phải giả vờ lấy từ trong xe ra. Bốn người bước lên xe nghỉ ngơi, còn lại một mình ba Sở ngồi cạnh đống lửa.

Những người sống sót thấy xe bọn họ được cải tạo, có chổ nghỉ ngơi thì không ngừng hâm mộ ghen tị, nhưng cũng không có hành vi nào quá đáng. Dù sao mạt thế mới đến hơn một tuần đạo đức cơ bản của con người vẫn còn đó.

Mẹ Sở và Hà Nhu tự leo lên giường đắp chăn mà ngủ. Sở Nguyệt không chịu nằm ở giường của mình mà chui vào chăn Lạc Thần nằm trong lòng anh an tâm mà ngủ.

Có ba Sở gác đêm, Lạc Thần cũng không lo lắng quá, nhắm mắt lại bắt đầu minh tưởng, anh phải giữ tinh thần tỉnh táo, buổi tối xem xem bọn người kia muốn làm gì. Hy vọng bọn người kia không làm anh thất vọng đi.

Hiện tại thực nhàm chán, xem bọn họ nhảy nhót làm trò tiêu khiển cũng tốt, Lạc Thần thừa nhận từ lúc mạt thế bắt đầu không còn khuôn khép pháp luật không chế anh bắt đầu buông thả bản thân.

Anh muốn nhìn một mặt khác của con người trong lớp vỏ bọc mà pháp luật quản chế, nhìn xem bọn họ mất khống chế mà thể hiện vẻ âm u trong nội tâm, có đôi khi anh ác ý muốn giúp bọn họ lôi ra dáng vẻ mà chính bọn họ không biết, nhìn gương mặt tuyệt vọng hoảng của người khác anh sẽ cảm thấy thoải mái.

Đôi lúc ánh mắt Sở Nguyệt nhìn anh tràn đầy tin tưởng, lúc thì ý cười trong veo, lúc thì ướŧ áŧ mê luyến anh đã phải cật lực không chế ý muốn mốc mắt cô ra mà cắt giữ.

Thật không có ý tứ lấy ra rồi anh sẽ không nhìn thấy ánh mắt như vậy nữa Lạc Thần luyến tiếc. Anh thích cảm giác Sở Nguyệt làm nũng, dựa dẫm vào anh, trong ánh mắt cô chỉ chứa một hình bóng của anh.

Sở Nguyệt muốn thấy một người chồng bình thường, mạnh mẽ cho cô cảm giác an toàn, bảo hộ được cô cùng gia đình. Lạc Thần nguyện ý cho cô thấy, chỉ cần Sở Nguyệt ngoan ngoãn bên anh là được.

Nếu Sở Nguyệt muốn rời khỏi anh, vậy anh đành chặt đi đôi chân của cô vậy. Lạc Thần không nguyện ý đi đến bước đó, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Sở Nguyệt, ánh mắt anh hiện lên ám quang, khi nào cô không rời khỏi lớp ngụy trang của anh vẫn sẽ không gỡ bỏ. Cho nên Sở Nguyệt em phải thật ngoan ngoãn, anh không muốn tổn thương em. Đôi chân đẹp như vậy mất đi thật đáng tiếc.

----------------------------------------------

Đôi lời của tác giả:

Thật ra không muốn thiết lập nhân vật nam chính biếи ŧɦái như vậy, nhưng suy nghĩ một chút muốn cốt truyện đời trước và đời này của Sở Nguyệt có liên hệ nên đành cắn răng mà thiết lập một nam chính có ham muốn chiếm hữu cực mạnh đồng thơi hơi biếи ŧɦái.

*****

Mọi người đọc truyện thấy chổ nào sai chính tả bình luận để mình sửa lại nha. Cám ơn!!!!