CHƯƠNG 27: Mặt Dày

Sau khi ăn trưa, Sở Nguyệt nóng không chịu nổi kéo theo mẹ Sở cùng Hà Nhu lên xe bật máy lạnh mỗi người leo lên một chiếc giường mà ngủ trưa.

Ba Sở cũng Lạc Thần thương lượng việc có nên đổi tuyến đường hay không "Đường này đi không thông, ba thấy chúng ta nên đi đường khác"

"Không cần, dị năng của ba có thể dọn được chổ trống đủ cho một chiếc xe đi qua" Lạc Thần không suy nghĩ mà trải lời, dị năng của ba Sở đã là cấp một trung kỳ, dọn sạch cả tòa nhà không được, nhưng làm một con đường cho xe qua thì không thành vấn đề.

"Thật là, đầu óc dạo này không dùng được, ba quên mất còn có dị năng" ba Sở vỗ đầu mà bật cười, tư duy của ông vẫn còn đi theo lối cũ việc gì cũng suy nghĩ theo lẽ thường mà quên mất dị năng.

"Hiện tại ba đi thử xem, tiết kiệm chút thời gian" Ba Sở hăng hái bước ra giữa đường, suy tư nên làm thế nào mới được đây.

"Ba có thể thử biến đổi tính chất chúng thành cát" Lạc Thần lên tiếng gợi ý, nếu để ông suy tư không phải là không được nhưng sẽ lâu hơn, mấy ngày nay nhiệt độ tăng lên, ánh mặt trời như có độc nóng phỏng người, không thể ở dưới mặt trời quá lâu được.

"Được, ba thử xem" ba Sở đặt hai bàn tay lên tòa nhà sụp đổ, nhắm mắt lại điều động dị năng trong cơ thể biến đổi tính chất cấu tạo của tòa nhà. Trên trán ông chảy đầy mồ hôi dần dần tòa nhà làm từ xi măng tan rã thành những hạt cát hình thành một con đường.

Đám người Diệp Mặc cũng Trương Chí Thanh cũng chú ý đến hành động của ba Sở, thấy con đường bị tòa nhà chắn ngang ở giữ xuất hiện một con đường có thể cho một chiếc xe chạy qua thì ngạt nhiên lẫn vui mừng hiện lên.

Trong lòng Diệp Mặc khó chịu, anh ta vốn tưởng rằng mình thức tỉnh dị năng rất lợi hại nhưng phát hiện người khác còn lợi hại hơn mình trong lòng sinh ra ghen tị lẫn phẫn hận. Ánh mắt lóe lên trong lòng âm thầm tính toán.

Thẩm Ngọc đứng bên cạnh thu hết ánh mắt của Diệp Mặc vào lòng, xem ra cô cũng phải bảo Trần Thiếu Phong cẩn thận Diệp Mặc, tính cách người này hẹp hòi lòng dạ tiểu nhân, ưu thích tính toán người khác, Thiếu Phong quá thật thà không cẩn thận sẽ bị hắn tính kế đến chết.

Sau khi làm ra một con đường cát, ba Sở dùng hết dị năng mà thoát lực ngã xuống, Lạc Thần tiến lên đỡ ông "Ba không sao, chỉ thoát lực nghỉ ngơi một chút là ổn".

"Con đỡ ba lên xe" ba Sở cũng không từ chối, hiện tại ông đi không nổi, lên xe tránh ánh mắt người khác Lạc Thần đưa một viên tinh hạch tang thi đã tinh lọc cho ba Sở.

"Ba dùng dị năng dẫn dẫn dắt năng lượng trong tinh hạch vào người cảm giác sẽ tốt hơn" Lạc Thần hướng dẫn ba Sở cách dùng tinh hạch tang thi, linh thạch hiện tại anh không thể đưa ra vì không thể giải thích nguồn gốc của nó, tinh hạch tang thi thì khác muốn có bao nhiêu thì gϊếŧ bấy nhiêu tang thi.

"Đây là cái gì" ba Sở biết Lạc Thần sẽ không hại ông nhưng cũng thắc mắc, tò mò chính là bản tính của con người, đối với thứ mình không biết càng muốn tìm hiểu.

"Tinh hạch tang thi, con phát hiện được trong đầu tang thi, không có hại còn có thể nâng cao dị năng, phục hồi dị năng giảm cảm giác thoát lực khi dùng hết dị năng. Nhưng phải qua tinh lọc mới dùng được, tinh hạch mới lấy ra khỏi đầu tang thi không thể dùng trực tiếp được" Lạc thần kiên nhẫn mà giải thích, đối với người khác thế nào cũng được nhưng với người nhà không thể quá lạnh nhạt.

"Ba thử xem" ba Sở cũng không hỏi nữa, cảm giác cở thể thoát lực khiến ông không còn tinh lực mà quan tâm hỏi han.

Trong lúc ba người phụ nữ nghỉ ngơi trên xe, cùng ba Sở hấp thu tinh hạch Lạc Thần bước xuống xe điều khiển gió thổi bay cát trên con đường vừa mở.

Cát quá nhiều xe không chạy qua được, khi thấy con đường đã sạch sẽ anh quay trở lại ngồi vào ghế lái nhắm mắt dưỡng thần, nhưng tinh thần lực tỏa ra tìm kiếm tang thi có tinh hạch yên lặng không tiếng động mà thu thập.

Trương Chí Thanh nhìn thấy thực lực bà người Lạc Thần mà lo sợ, cố gắng nhớ xem mình có nói gì đắc tội bọn hay không, xác định là không thì thở phào nhẹ nhõm.

Trương Hinh thì ánh mắt lóe lên liếc ba mẹ một cái, trong lòng suy nghĩ làm sao quyến rũ được người đàn ông lạnh lùng kia, không thể dựa vào ba được quá nhát gan, mẹ thì không có đầu óc. Cô ta phải tự tìm đường ra cho bản thân.

Thần sắc Diệp Mặc không được tốt, một người lại một người có dị năng, từ khi nào dị năng như cải trắng nói xuất hiện là xuất hiện. Trong lòng bực bội mà bước vào trong nhà nghỉ ngơi. Thẩm Ngọc và Trần Thiếu Phong không có suy nghĩ khác, Cố Tâm Nghiên thì luôn chăm chú nhìn Lạc Thần tâm tư cũng giống như Trương Hinh.

Để ý thời gian đã một giờ, ba Sở cũng hấp thu xong tinh hạch, anh gọi ba người phụ nữ đang ngủ tỉnh dậy chuẩn bị xuất phát, mẹ sở phóng nước ra ba cái ly nhỏ mỗi người cầm một ly rữa mặt.

Lạc Thần khởi động xe chạy đi, đám người kia thấy bọn họ rời khỏi cũng nhanh chóng lên xe chạy phía sau đuôi luôn duy trì khoảng cách một trăm mét. Mấy người Lạc Thần nhìn thấy nhưng không nói gì, dù sao đường không phải của bọn họ.

Do là khu vưc đang quy hoạch nên trên đường gặp phải sự cố buộc phải dừng xe lại giải quyết, có lúc là xe công trình để chắn đường, có khi xuất hiện một lỗ lớn trên đường phải nhờ ba Sở dùng dị năng lắp lại mới có thể chạy qua.

Những lúc như vậy hai chiếc xe kia dừng một khoảng xa, đợi mấy người Lạc Thần giải quyết xong lên xe rời đi thì bọn họ lại tiếp tục theo sau đuôi không hề có ý định giúp đỡ, khách sáo cảm ơn một câu cũng không có.

Lạc Thần cũng không quan tâm bọn người kia, Sở Nguyệt chán ghét mà bĩu môi, mẹ sở chỉ có thể thở dài, ba Sở nhíu mày sau đó mặc kệ.

Hà Nhu không nhịn được tức giận mà mắng "Đám người kia không biết xấu hổ, mặt cũng quá dày đi"

"Con cứ mặt kệ con họ, coi như là tích phúc đi, tới nơi tiếp ứng cũng thì tách ra" mẹ Sở sống nửa đời người nhìn thoáng một chút không tức giận như Hà Nhu. Bọn người kia cũng coi như vì sống sót, cứ mặc kệ vậy.

"A di, con chỉ là không kìm được, không giúp cũng không sao bọn họ cả câu cám ơn cũng lười đi nói" Loại người chỉ biết nhận mà không biết cảm tạ khiến Hà Nhu chán ghét, nhịn không được mà nói vài câu.

"Nhu tỉ không cần lắng nha, chờ đến khu tiếp ứng bọn họ cũng không có quả ngọt mà ăn" Sở Nguyệt tuy rằng có chút khó chịu nhưng nghĩ đến tính cách của đám người kia, tưởng đến khu tiếp ứng là an toàn sao, ngây thơ quá.

"Vì sao, em mau nói đi chị muốn biết bọn họ ăn quả đắng gì" Hà Nhu bị gợi lên tâm tò mò quay sang mà hỏi Sở Nguyệt.

"Bí mật nha" Sở Nguyệt nháy mắt tinh nghịch, cố tình không muốn nói, dù sao sớm hay muộn gì cũng biết, bây giờ trêu chọc mọi người cho không khí vui vẻ một chút.

"Em thật là xấu, nói làm cho chị tò mò mà không chịu giải thích, cho em nhột chết" Hai cô gái vui đùa ầm ĩ, không khí trong xe cũng thoải mái hơn.

"Đừng... đừng chọc nữa, ha ha ha.... cười chết em rồi. Em cho chị quà ăn vặt, dừng lại a " Sở Nguyệt bị chọc vào điểm cười trên người chịu không nổi cầu xin tha thứ.

Sở Nguyệt lấy chiếc ba lô nhỏ chứa đầy đồ ăn vặt ra cho Hà Nhu chọn, sau đó lại đưa cho mẹ Sở bà cũng vui vẻ cầm lấy một gói nho sấy mà ăn lại đưa cho ba Sở một ít.

Ba lo nhỏ là Lạc Thần chuẩn bị cho Sở Nguyệt, trong ba lô anh chuẩn bị sữa chua vị mà cô thích đủ loại trái cây sấy, kẹo ngọt tốt cho sức khỏe, còn có món ăn vặt như hạt hướng dương, hạt óc cho,.... Lúc thấy ba lô gần hết anh sẽ bỏ thêm vào cho cô ăn trên đường.

Một đường thuận lợi, Hai giờ chiều đã đến được nơi tiếp ứng. Hàng rào quây quanh được dựng tạm lên nhìn không chắc chắn lắm. Có một hàng xe dọc xếp dọc chạy dài vào nơi tiếp ứng.

Mọi người xuống xe, Lạc Thần là người lạnh nhạt không cùng người khác trò chuyện được, ba người còn lại là phụ nữ, chỉ còn ba Sở đi hỏi thăm tin tức.

"Một lát đến lượt chúng ta kiểm tra thân thể xem có vết thương hay không, không có thì được phép lái xe vào. Thức ăn chúng ta tự chu cấp, ban đêm phải tự mình gác đêm, quân đội chỉ tuần tra khu vực nhất định" ba Sở thông báo một số tin tức lấy được từ binh sĩ canh gác trở về thông báo cho mọi người.

Đợi đến lượt đám người Sở Nguyệt kiểm tra đã là bốn giờ chiều, người kiểm tra cũng không phải quân đội mà là người được ủy nhiệm tạm thời. Lúc lái xe vào nơi tiếp ứng đã ba mươi phút sau, tìm một chổ trống dừng xe lại, khu này ít người là do nằm ở vùng ngoài cùng không an toàn.

Bọn họ thì không sao cả, ở đâu không quan trọng, một ngày ngồi trên xe ai cũng mệt mỏi.

Ăn cơm chiều chỉ qua loa gặm bánh bao nướng, uống nước khoáng. Nơi này nhiều người hỗn tạp, bọn họ mới đến nên cũng chú ý chút đỡ cho người nhớ mong, mặc dù bọn họ không sợ nhưng ít đi một chút thị phi cũng tốt.