CHƯƠNG 26: Vô Sỉ

Thấy Lạc Thần và Sở Nguyệ an toàn lên xe, ba người thở phào nhẹ nhõm. Mẹ Sở nhìn trái nhìn phải toàn thân Sở Nguyệt xác định cô không bị thương mới an tâm.

Khi hai người Sở Nguyệt lên xe, ba Sở khởi động xe chạy trên đường. Lúc này mẹ Sở mới quan tâm hỏi "Bảo bối vừa rồi gặp chuyện gì, ba người kia sau khi đi ra cũng không nói tiếng nào lên xe chạy mất"

Hà Nhu cũng nhìn qua trong mắt không khỏi tò mò, đám người kia chạy trối chết như sau lưng có thú dữ đuổi theo, toàn thân chật vật dính đầy máu tang thi và chất lỏng không biết tên, nhìn rất buồn cười.

Sở Nguyệt vui vẻ kể lại chuyện ba người kia muốn cô và Lạc Thần dò đường cho bọn họ, sau đó bọn họ không tìm thấy cô cùng Lạc Thần đành tự hành động, bọn họ gặp tang thi, cãi nhau cho đến dáng vẻ chật vật chạy trối chết.

"Đáng đời, lại tính kế bảo bối của mẹ" Mẹ Sở và Hà Nhu không phúc hậu mà cười vui vẻ không một chút đồng tình. Bọn người kia muốn hưởng mà không muốn động làm sao có chuyện tốt như thế.

Ba Sở nhíu mày lại, xem ra sau này muốn tìm đồng đội cùng đồng hành với bọn họ cũng phải suy xét kỷ lại rồi, nhìn người không thể chỉ nhìn mặt ngoài được, hôm nay coi như là một bài học đi.

Có đôi lúc phiền phức tự động tìm đến cửa khiến người ta chán ghét.

Chạy xe hơn một tiếng đồng hồ bây giờ cùng gần mười hai giờ, phía trước là hai chiếc xe của Diệp Mặc và Trương Chí Thanh đang đậu bên đường. Có một tòa nhà mới xây sụp đổ chắn ngang đường xe không chạy qua được.

Ba Sở dừng xe lại, Lạc Thần nhìn xem đồng hồ đã mười hai giờ "Xuống xe, chúng ta tìm chổ nghỉ trưa, một giờ sau xuất phát"

Khi chiếc xe của Sở Nguyệt từ xa chạy đến, đám người Diệp Mặc đứng bên đường đã chú ý đến, vốn tưởng rằng bọn người Sở Nguyệt bị nhiều tang thi bao vây chết chắc nhưng thấy chiếc xe hoàn toàn lành lặn, mà đám người bước xuống xe toàn thân sạch sẽ không một vết thương, ba người Diệp Mặc khó chịu trong lòng.

"Mọi người thật lợi hại nha toàn thân sạch sẽ, không giống chúng tôi bị tang thi đuổi theo toàn thân đầy vết thương" Trương Chí Thanh là người đầu tiên lên tiếng, hắn ta khó chịu nếu không phải hai người Lạc Thần tách ra bọn họ cũng không chật vật như vậy.

"Vậy sao, thật không may nha, kể cũng kỳ lạ khi chúng tôi bị tang thi bao vây vất vả phá vòng vây cũng không thấy mọi người đâu, không phải nói đồng hành sao, các người đi trước cũng không báo chúng tôi một tiếng" Sở Nguyệt trào phúng cười nói, muốn gây sự cô phụng bồi nha.

Ba Sở nhìn bọn người Diệp Mặc im lặng không nói, trong lòng lại thầm thở dài, thời thế bây giờ gặp được người cố tình gây sự nhìn người khác sống tốt mà không chịu được thực sự tạo nghiệp mà.

Lạc Thần đứng khoanh tay đứng dựa vào xe xem bọn người Diệp Mặc nhảy nhót, suy nghĩ có nên hay không diệt sạch bọn họ, quá ồn ào.

"Sở tiểu thư khồn thể trách chúng tôi được, tình hình lúc đó tang thi đuổi theo nhiều, chúng tôi không thấy hai người nên đi trước" Diệp Mặc đẩy kính treo lên nụ cười ôn hòa, không phải chúng tôi không thông báo mà là hai người tách ra không thể trách chúng tôi được.

"Không phải các người không có chuyện gì sao" giọng nữ bén nhọn vang lên, cô ta là người trong đội của Diệp Mặc tên Cố Tâm Nghiên.

Cố Tâm Nghiên nhìn Sở Nguyệt một thân quần áo sạch sẽ, gương mặt xinh đẹp trắng hồng nhìn qua là biết ăn uống đầy đủ, bên cạnh còn có một người đàn ông đẹp trai thực lực mạnh mẽ có thể gϊếŧ tang thi, trong lòng cô ta ghen tị hừng hực, không muốn nhìn Sở Nguyệt sống được tốt.

"Tiểu cô nương này không thể nói như vậy, lúc đầu không phải nói gặp tang thi cùng nhau đối phó sao, gặp tang thi các người chạy trước còn đồng hành làm cái gì?" mẹ Sở từng là giáo viên không nói được lời thô tục chỉ có thể nói lý, nhưng đối với người ngang ngược thì không thông.

"Các người có thực lực, gϊếŧ mấy con tang thi thì sao cũng không chết được" Cố Tâm Nghiên cao giọng mà quát, người con gái còn lại trong đội còn lại của Diệp Mặc kéo tay cô ta lại.

"Kéo cái gì, tôi nói không đúng sao, bọn họ có thực lực nên bảo vệ chúng ta mới phải" Cố Tâm Nghiên đẩy cô gái kia khiến cô ta lão đão muốn ngã, may mà Trần Thiếu Phong đỡ được.

Cũng may khu vực này đang trong quá trình thi công hoàn thành một nữa, mạt thế đúng đúng vào cuối năm công nhân cũng không còn nên chung quanh không có tang thi. Với tiếng quát vừa rồi của cố Tâm Nghiên cách một con đường còn nghe được đã kéo không biết bao nhiêu tang thi đi đến.

"A... lần đầu tôi nghe có người nói vô sỉ một cách hợp lý như vậy nha. Cô là thá gì muốn chúng tôi bảo vệ, còn không xem lại bản thân là mặt hàng gì đi" Hà Nhu nhìn xem rõ ràng sự ghen tị trong ánh mắt của Cố Tân Nghiên. Nhìn người khác sốt tốt hơn bản thân thì ghen tị, có hơi sức mà ghen ghét không bằng tự bản thân cố gắng không phải là được rồi sao.

"Cô tính là thứ gì, không biết ngủ với bao nhiêu đàn ông rồi còn ở đây mà mồm mép" Cố Tâm Nghiên tự giận, liếc nhìn từ trên xuống dưới Hà Nhu xem thường.

"Cô lặp lại một lần nữa, a phải rồi tay tôi không được tốt đôi lúc không khống chế được bản thân" Ánh mắt Hà Nhu trầm xuống lạnh lùng mà nhìn Cố Tâm Nghiên.

Vừa rồi Hà Nhu phóng ra dị năng đến bên chân Cố Tâm Nghiên, dị năng của cô đã thăng lên cấp một, nhiệt độ cũng tăng lên, hình thành một cái hố số một tấc* bị cháy đen.

* 1 tấc = 10 cm

Cố Tâm Nghiên cảm thấy chân như bị phỏng, tức giận muốn mắng người nhưng nhìn lại ngọn lửa nhảy nhót trong tay Hà Nhu thì sợ hãi không dám lên tiếng, trên đầu chảy đầy mồ hôi không dám động đậy.

"Mọi người không cần cãi nhau, hiện tại mọi người nên đồng tâm hiệp lực vượt qua khó khăn mới phải, dĩ hòa di quý mỗi người nhìn một chút" Diệp Mặc lên tiếng hóa giải, vẫn treo nụ cười giả dối trên mặt, nhưng hình tượng anh ta hiện tại, cười lên rông rất khó coi.

Khi Hà Nhu phóng ra dị năng, ánh mắt Diệp Mặc lóe lên, trong lòng tính toán đám người Sở Nguyệt, xem ra bọn họ có người có dị năng không biết là mấy người, vậy càng phải kết bạn đi chung để bọn họ diệt tang thi dẫn đường đến nơi tiếp ứng là an toàn nhất.

"Không cần nữa, chúng tôi tự mình giải quyết được, các người tự lo thân đi" Ba Sở nãy giờ im lặng cũng lên tiếng, ông coi như cũng nhìn ra đám người này đơn thuần là cực phẩm, không muốn gϊếŧ tang thi lại muốn hưởng lợi.

"Ý các người là sao" Trương Chí Thanh nóng nãy, còn một đoạn đường dài hai mươi kilômét không biết sẽ gặp chuyện gì trên đường hay không. Hiện tại con đường này bị tòa nhà sụp đổ chắn ngang xe không qua được, phải đi đường khác không có bọn người Sở Nguyệt gϊếŧ tang thi bọn họ làm sao bây giờ, tách ra là không thể.

"Ý trên mặt chữ" Lạc Thần cũng lười cùng bọn người Trương Chí Thanh lá mặt lá trái.

"Các người không thể như vậy, tách ra ai bảo vệ chúng tôi" Vợ Trương Chí Thanh cùng với con gái bà ta nhìn sang cũng lo lắng, Trương Hinh năm nay cũng đã mười tám tuổi cũng coi như xinh đẹp, ánh mắt ướt ác nhìn Lạc Thần như nếu anh không đồng ý sẽ khóc ngay lập tức.

"Kiên nhẫn của tôi có giới hạn, các người có thể thử" Lạc Thần phóng ra phong nhận cắt trên mặt đường, dài hai mét, rộng hai tấc, sâu năm tấc. Đối với loại người này nói nhiều vô nghĩa, dùng bạo lực là chấn nhϊếp tốt nhất.

Không quan tâm ánh mắt sợ hãi không cam tâm của đám người kia anh bước vào ngôi nhà mới xây xem như sạch sẽ, ba Sở cũng bước theo sau. Mẹ Sở kéo Sở Nguyệt cùng Hà Nhu ra sau xe lấy vật tư chuẩn bị nấu cơm trưa.

Do thời gian nghỉ ngơi không nhiều mẹ Sở quyết định nấu mì, bà bỏ vào mỗi tô một ít rau, lạp xưởng, trứng, còn có ba con tôm. Hương thơm phát tán đám người Diệp Mặc bên này nuốt nước miếng, bọn họ chỉ có thể ăn bánh quy, uống nước khoáng.

"Bọn họ ăn ngon như vậy cũng không biết chia cho chúng ta một ít" Cố Tâm Nghiên oán giận nói, tức giận mà gặm bánh quy.

"Vật tư là của bọn họ tìm được không phải của chúng ta " Trần Thiếu Phong nhíu mày mặc dù có thèm thuồng nhưng quan niệm cơ bản vẫn còn. Vật tư người ta cực khổ tìm được không có lý do gì chia cho người không có liên quan.

"Thiếu Phong nói đúng, chúng ta tự lo cho mình đừng quan tâm đồ vật của người ta" Cô gái còn lại trong đội ôn nhu nói, cô tên Thẩm Ngọc là bạn gái của Trần Thiếu Phong là người rất biết điều.

"Cô nói cái gì chả được, cô có bạn trai bảo vệ không lo cái gì, tôi giống cô sao" Cố Tâm Nghiên bực bội mà đáp lại.

Thấy cô ta không nghe lọt lời mình nói Thẩm Ngọc không quan tâm nữa đi lại kế bên Trần Thiếu Phong ngồi xuống. Dù sao cũng không thân quen, sau này tránh xa Cố Tâm Nghiên ra là được, cô cũng nhắc nhở Trần Thiếu Phong tránh xa Cố Tâm Nghiên ra. Lấy tính cách này của Cố Tâm Nghiên sau này sợ là khó mà sống được.