CHƯƠNG 10: Gấp Gáp

Khi Sở Nguyệt mở mắt ra lần nữa đã hơn mười một giờ, cô muốn ngồi dậy thì cả người cảm thấy bủn rủn thân thể như có một chiếc xe cán qua, eo nhỏ như không còn là của mình nữa. Cô xoa nhẹ eo xoay người xuống giường may mà chân không đến nỗi đi không được, giữa hai chân không có cảm giác đau đớn hay khó chịu mà thay vào đó là cảm giác mát lạnh khoan khoái, chắc là Lạc Thần ca ca trong lúc cô ngủ đã thoa thuốc. Nghĩ đến tay anh chạm vào hoa huyệt mặt cô bất chợt đỏ lên, vỗ vỗ mặt mình không được nghỉ đến nữa.

Kéo cơ thể mệt mỏi đi vào phòng vệ sinh, khi bước ra Sở Nguyệt vẫn trong trạng thái mơ mơ màng màng, bụng truyền đến tiếng kêu lấy tay xoa xoa bụng đói quá. Vừa mở cửa bước ra ngoài cô nhìn thấy bóng anh không suy nghĩ nhiều mà chạy đến dạng chân ngồi trên đùi anh hai tay ôm cổ anh dụi vào người anh làm nũng "Ông xã, em đói quá". Không nghe thấy anh đáp lời cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy mắt anh đầy ý cười trêu chọc. Lúc này Sở Nguyệt mới cảm thấy không đúng, xung quanh im lặng một cách khác thường, nhìn một vòng thấy ba ba, mẫu thân đại nhân còn có Thiến Thiến, A Tâm cùng Hoắc Liệt đang nhìn cô. Sở Nguyệt cứng ngắt xoay đầu lại nhìn Lạc Thần, xấu hổ chết người rồi vội vàng rời khỏi người anh kéo ghế ngồi xuống cô lúng túng "Mọi người tốt, chào... chào buổi sáng". Cô vừa dứt lời thì nghe được tiếng cười trầm thấp của anh, Sở Nguyệt đứng ngồi không yên như có gai dưới mông.

"Nguyệt Nguyệt, cậu lợi hại nha, đồng chí làm tốt lắm tiếp tục cố gắng" Lúc này Lê Thiến Thiến mời hồi phục tâm tình mà ồn ào náo động, Dương Lệ Tâm cốc đầu cô nàng một cái "Cậu ồn ào cái gì, ăn trái cây của cậu đi". Lê Thiến Thiến uất ức mà nhìn cô (Dương Lệ Tâm) mình có nói gì sai đâu, A Tâm thật dữ sau này trù cậu không tìm được bạn trai, hừ.

"Khụ, sau này chú ý chút" Ba Sở họ nhẹ một cái, con cháu có phúc của mình ông cũng không tiện nói nhiều có điều tình cảm vợ chồng của bọn nhỏ tốt ông cung bớt một phần lo lắng, "Mấy đưa cứ thoải mái trò truyện không cần quan tâm lão già ta". Ba Sở thở dài bước đi lên lầu hai vào thư phòng để không gian lại cho mấy người trẻ tuổi.

Mẹ Sở tủm tỉm cười, ai nha con gái với con rể cảm tình rất tốt xem ra bà sắp có cháu bồng rồi. "Đợi một lát mẹ đi hâm nóng canh lại cho con, ăn nhiều một chút mới có sức khỏe" sinh cháu cho mẹ. "A Thiến với A Tâm trò truyện với Tiểu Nguyệt, con bé dạo này không được ra ngoài sắp hỏng rồi" .

"A di, không sao ạ người cứ bận có con với Thiến Thiến ở đây với Tiểu Nguyệt" Dương Lệ Tâm vỗ nhẹ tay mẹ Sở ôn nhu nói. Dương Lệ Tâm là mẫu người mà các phu nhân sẽ thích, vẻ ngoài ôn nhu dịu dàng tính cách lại tốt, biết quan tâm người khác. Đáng tiếc nếu bà có con trai thì tốt rồi "Hảo, các con trò truyện a di không làm phiền"

Sở Nguyệt cúi thấp đầu cô thật muốn tìm chổ mà chốn, quá xấu hổ rồi nhiều người như vậy mà cô còn dạng chân ngồi lên người anh. Vừa nghỉ tới đã muốn chết quách cho xong.

"Đừng để mệt quá" Lạc Thần xoa đầu cô, gật đầu chào hai người bạn tốt của Sở Nguyệt sau đó nhướng mày ra hiệu cho Hoắc Liệt đi theo mình lên lầu.

"Nguyệt Nguyệt cậu thật là phóng khoáng nha, tớ còn không dám như cậu đâu, không bị mẫu thân đại nhân nhà tớ đánh chết may lắm rồi. A còn có tên mặt lạnh kia vậy mà cười, cậu không biết lúc nãy tớ khϊếp sợ thế nào đâu, mau mau đồng chí Sở Nguyệt hãy nêu lên cảm nhận của đồng chí khi hàn phục được tên mặt lạnh" Khi trong phòng khách chỉ còn lại ba người Lê Thiến Thiến bắt đầu ồn ào.

Nhìn thấy Thiến Thiến và A Tâm đang sống động trước mắt mình Sở Nguyệt cảm thấy thật cảm ơn lão thiên gia đã cho cô cơ hội sống một lần nữa. Kiếp trước nếu không vì cô tùy hứng thì A Tâm và Thiến Thiến không chết thảm dưới mống vuốt của tang thi, hẳn các cô ấy sẽ sống rât tốt. Dị năng của A Tâm với Thiến Thiến rất mạnh không giống cô chỉ có thể làm phụ trợ. Đời trước Thiến Thiến luôn luôn như vậy ôm vai cô mà nói "Sau này có ai ức hϊếp Nguyệt Nguyệt của tớ, tớ đánh cho hắn răng rơi đầy đất. Nấm đấm của bà đây lớn nhất không sợ thì đánh cho hắn sợ mới thôi". A Tâm luôn khuyên cô nên chú ý người đàn bà Lâm Vũ Vi kia, còn nói cô tốt nhất nên nói chuyện rõ ràng với Lạc Thần ca ca đỡ phải cho người ta có cơ hội chen chân vào. Thật không ngờ cô vì tự ti mà không dám thổ lộ vói anh, để người đàn bà kia đạt được cơ hội.

"Cậu đừng để ý cậu ấy. Đầu cậu còn đau không, không để lại di chứng nào chứ" Dương Lệ Tâm vừa kéo tay Sở Nguyệt vừa ân cần hỏi thăm, trong mắt không che dấu được lo lắng. Lúc biết Sở Nguyệt gặp tai nạn sau khi tách ra vơi bọn họ, cô đã hối hận không thôi nếu lúc đó không để Sở Nguyệt đi một mình thì có khi không có tai nạn xảy ra.

"Mình không sao, hiện tại rất khỏe cậu không cần lo lắng" Sở Nguyệt mỉm cười lắc đầu, hiện tại cô đang suy nghĩ làm sao để nói cho A Tâm và Thiến Thiến mạt thế sắp tới bảo các cô ấy chuẩn bị vật tư, tốt nhất là mọi người nên ở chung một chổ, tuy ba người bọn họ là bạn thân nhưng chưa chắc A Tâm và Thiến Thiến sẽ tin lời cô nói.

"Hai cậu thật quá đáng, không ai chú ý đến mình. Mình làm người ghét như vậy sao, thật thương tâm mà" Lê Thiến Thiến ôm tay để trên ngực tỏ vẻ khổ sở vẻ mặt nhìn hai người oai oán, biểu cảm khoa trương của Lê Thiến Thiến khiến hai người bọn họ nhìn nhau sau đó bật cười.

"Được được, không ghét bỏ cậu. An Tĩnh chút, Nguyệt Nguyệt đang dưỡng thương không chịu được cậu đâu" Dương Lệ Tâm có chút ghét bỏ, mặc cho cô nàng bắt đầu diễn.

"Ân, tớ nghe Lạc Thần ca ca nói dạo gần đây trị an không được tốt lắm, các cậu đừng nên ra đường. Mua nhiều thức ăn để trong nhà chút phòng trước khỏi họa" Sơ Nguyệt cố tính lôi Lạc Thần vào, dù sao thì anh là mẫu người nghiêm túc sẽ không nói sai, hơn nữa nếu là anh nói thì sẽ đáng tin cậy hơn nhiều so với bệnh nhân là cô.

"Thật sao? tớ không thấy gì nha, trên mạng cũng không có đưa tin gì mà" Lê Thiến Thiến nghi ngờ, cảm giác bình thường nha tivi cũng không đưa tin trị an có gì không tốt.

"Tớ cũng không biết, Lạc Thân ca ca nói như vậy, hơn nữa anh ấy mua rất nhiều đồ ăn để trong nhà nha" Sở Nguyệt có chút gấp gáp, cô thật không hy vọng khi mạt thế đến mà bọn họ không có chuẩn bị, mặc dù biết hai người bọn họ thức tỉnh dị năng trở thành dị năng giả nhưng lúc cô gặp lại Thiến Thiến với A Tâm thì chỉ có hai người bọn họ, người thân thì không còn.

"Được rồi, tớ với A Tâm biết rồi, cậu đó khi nào dưỡng bệnh xong mình dẫn cậu đi chơi" Lê Thiến Thiến không để tâm nói. Cô chỉ thấy Nguyệt Nguyệt quá lo xa rồi, bị tai nạn dẫn đến cậu ấy lo sợ luôn rồi. Dương Lệ Tâm cũng gật đầu đông ý rồi cho Sở Nguyệt một ánh mắt an tâm.

Biết hiện tại mình không thể thuyết phục được hai người bọn họ Sở Nguyệt đành im lặng, ba người trò truyện một lát hai người Lê Thiến Thiến và Dương Lệ Tâm muốn ra về, đúng lúc này Hoắc Liệt và Lạc Thần cũng bước xuống lầu. Khuôn mặt Hoắc Liệt căng cứng mày nhíu chặt, không khí giữ hai người khiến người khác rất khó thở.

Tiễn ba người ra cửa, hai người vào nhà mà thở ra một hơi. Anh bưng bát canh gà mà mẹ Sở hâm nóng lại đưa cho cô. Sở Nguyệt nhận lấy ăn từng miếng một, chờ cho đến khi chén canh cạn cô mới dừng lại. Ở tận thế bảy năm cô luôn quý trọng thức ăn, hiện tại còn có cái để ăn nhưng khi mạt thế đến có muốn ăn cũng không được.

"Anh có chuyện muốn hỏi em" Anh nắm tay cô đi lên thư phòng, hôm nay đã là ngày ba tháng chín thời gian không còn nhiều. Có một số việc anh phải hỏi rõ ràng.