Chương 4: Cô ấy thích chính là tớ

Editor: Lê Hạ Băng

Vu Tu Cẩn vừa mới ngồi xuống, Trình Kỳ liền lập tức vói lại đây.

“Tu Cẩn, cậu làm cái gì vậy? Đột nhiên động tay động chân, dọa sợ cô nhóc nhà người ta rồi.”

Vu Tu Cẩn liếc mắt nhìn hắn: “Khẩn trương như vậy làm cái gì? Cũng không phải động tay động chân với cậu.”

Dứt lời, hắn đem tầm mắt cố định trên chỗ ngồi trước hai bài bên sườn trái.

Hắn còn tưởng rằng mình phải tìm thật lâu, mới có thể tìm được cô.

Không thể tưởng được, xa cuối chân trời, gần ngay trước mắt.

“Ánh mắt này của cậu là gì?” Trình Kỳ nhìn nhìn hắn, lại theo tầm mắt của hắn đi nhìn Thẩm Manh Manh: “Tại sao lại có cảm giác giống như sói đang nhìn con dê vậy?”

Thấy hắn không nói lời nào, hắn uổng tự phỏng đoán: “Cậu để ý sẽ không phải là cô ấy đó chứ? Chiều cao không đến một mét sáu, tóc mái, đôi mắt to tròn...”

“Ừ, là cô ấy.” Vừa mới nãy khi hắn lên bục giảng, còn nhìn riêng một chút, phía sau cổ cô vẫn còn dấu hôn hôm qua hắn để lại.

“Mẹ nó...” Trình Kỳ cạn lời mà trợn trắng mắt: “Thẩm Manh Manh cũng đã học với chúng ta sáu năm, đến cô ấy là ai cậu còn không biết, nay lại đột nhiên nói để ý cô ấy?”

Vu Tu Cẩn nhíu nhíu mày, chần chờ nói: “Học cùng lớp sáu năm? Từ lớp 7 cho đến bây giờ sao?”

Khó trách ngày hôm qua lúc hắn nhìn thấy cô, mơ hồ cảm thấy quen mắt.

“Đúng vậy, người ta đã học cùng cậu từ lớp bảy, đặc biệt được hoan nghênh, dù sao, đồng nhan cự nhũ(*), ngoan ngoãn nghe lời, còn giữ mình trong sạch, phẩm học kiêm ưu...”

(*) Đồng nhan cự nhũ: Mặt trẻ con nhưng ngực lớn.

Nói đến nơi này, hắn khinh thường mà liếc mắt nhìn Vu Tu Cẩn một cái.

“Bỏ đi, dù sao cậu cũng không để ý chuyện trong lớp.”

Vu Tu Cẩn xấu hổ mà sờ sờ cái mũi, hắn thật sự là không quá chú ý đến những việc này, ngay cả giáo viên chủ nhiệm lớp là nam hay nữ, hắn đều không biết được.

Trình Kỳ chán đến chết mà xoay bút, thảnh thơi nói: “Nếu muốn theo đuổi cô thật ra còn khá khó. Cô ấy thích học tập, so với những người khác phái còn nồng hậu hơn.”

“Người khác phái theo đuổi còn không nói, chỉ riêng Tư Trạch, liền đặc biệt dụng tâm mà theo đuổi cô hai ba năm, đáng tiếc, trong lòng cô chỉ có học tập.”

Khóe miệng Vu Tu Cẩn nhịn không được hơi cong lên: “Cô không phải có hứng thú với học tập, so với người khác phái còn nồng hậu hơn. Cô chỉ là, trong lòng đã có người mình thích.”

“Ai?!” Hắn tại sao chưa bao giờ nghe nói?

“Tớ.”

Ngày hôm qua, ánh mắt cô nhìn hắn...

Hắn là sẽ không tính sai.

...

Thẩm Manh Manh mới vừa rửa tay xong, từ nhà vệ sinh nữ đi ra thì liền thấy Tu Cẩn ở trên hành lang, lưng dựa rào chắn, cùng một nam sinh khác đang trò chuyện.

Cô nghĩ đến cuộc gặp mặt hai ngày nay, mặt đỏ tai hồng, tâm như nổi trống, không khỏi bước nhanh hơn.

“Thẩm Manh Manh.” Có người ở phía sau gọi cô.

Nghe được âm thanh từ tính kia của hắn, cô được sủng ái mà kinh ngạc xoay người lại, một đôi mắt long lanh hoảng loạn nhìn về phía hắn.

Hắn đi tới phía cô, hai người càng dựa càng gần.

“Sao... Có chuyện gì...” Cô sợ hãi lui về sau hai bước, hắn bỗng nhiên cúi người, một gương mặt tuấn tú phóng đại ở trước mắt cô.

“Đinh linh linh!” Chuông vào lớp vang lên, học sinh đang ở trên hành lang sôi nổi nói chuyện làm trò cũng nhanh chóng vào trong phòng học.

“Đi học...” Cô đảo mắt nhìn hành lang trở nên trống rỗng, vốn định vòng qua hắn tránh ra, hắn lại đột nhiên duỗi tay ngăn cản đường đi của cô.

“Váy của em còn chưa có chỉnh tốt.” Hắn nhắc nhở nói, còn đặc biệt mà giúp cô đem làn váy bị kẹp ở trong quần an toàn, thong thả mà kéo ra tới.

Cô thẹn thùng mà đỏ mặt, lẩm bẩm câu “Cảm ơn”, liền xoa xoa váy, xoay người nghĩ muốn chạy trối chết như hôm qua.

Hắn bỗng nhiên một phen giữ chặt cổ tay của cô, kéo nhẹ một cái, đem cô ôm vào trong lòng ngực.

Hai người dựa vào cực gần, cô nhỏ xinh, vẻ mặt kinh ngạc mà rúc ở trong cái ôm ấm áp của hắn.

Mùi hương đặc trưng trên người hắn thoang thoảng chui vào mũi cô, làm cho trái tim cô đập nhanh liên hồi.

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง