Chương 3: Ngày hôm qua anh dạy em, đã nhớ kỹ chưa?

Editor: Lê Hạ Băng

Khuôn mặt của hắn ở dưới ánh mắt mặt trời khiến ngũ quan càng thêm thâm thúy.

Khi hắn cười rộ lên, mắt phượng híp lại, lộ ra hai cái răng nanh.

Khi không cười, đáy mắt sẽ một tầng âm u bịt kín, thoạt nhìn đạm mạc xa cách lại lạnh lùng.

Hắn cùng Trình Kỳ ngồi ở tổ gần cuối bàn đầu tiên.

Cô không dám quay đầu lại nhìn hắn, yên lặng thu liễm tầm mắt, một bên vừa ảo não vừa chua xót mà nhớ lại chuyện tối hôm qua, một bên mờ mịt mà nghe Tư Trạch giảng giải cho cô.

“Thiệt hay giả vậy? Sáng nay cậu ngồi xổm ở cổng trường lâu như vậy, vẫn không tìm được cô gái kia?” Trình Kỳ khinh thường nói.

Vu Tu Cẩn lười biếng mà dựa lưng vào ghế, thở dài một thanh: “Đúng vậy... Tớ có cần nhân lúc đang là thời gian đi học, người cũng khá là đầy đủ mà đi dạo lượng qua lượn lại khối 10 cùng 11 không?”

“Cậu xác định người ta là đàn em sao?”

“Chắc là vậy đi? Thoạt nhìn người rất nhỏ, chiều cao chắc là còn chưa tới 1m6 đâu, tóc dài, đôi mắt to tròn.”

“Ây da, nhìn không ra nha, cậu thế mà lại thích người thế này... Tớ còn tưởng rằng là cậu thích đàn chị thành thục trưởng thành hơn chứ.”

Vu Tu Cẩn nhướng mày.

“Ví dụ như…” Trình Kỳ kéo dài âm điệu: “Phương Lộ...”

Nghe thấy cái tên này, hắn nháy mắt đen mặt, lạnh lùng nói: “Câm miệng.”

...

Các thầy cô điểm danh đều có nhiều phương pháp, ví dụ như: Chọn lựa học sinh có có số thứ tự trùng với số ngày hôm đó để lên trả lời câu hỏi.

Thẩm Manh Manh bất hạnh bị điểm danh lên trả bài, căng da đầu lên, chậm rãi từ trên chỗ ngồi đứng lên, cảm giác gương mặt nóng rát.

“Cố lên!” Tư Trạch hướng cô cười tươi sáng: “Cứ làm theo những gì tớ nói phía trước, là được”.

Cô âm thầm hít sâu một cái, lên bục giảng, nhặt lên nửa thanh phấn viết màu trắng, một bên nhớ lại, một bên từng nét bút mà viết ở trên bảng đen, viết xuống các đáp án giải đề.

Mới viết đến một nửa, liền nghe thấy thầy giáo dạy toán đứng ở một bên nhỏ giọng nói thầm: “Cái chỗ này, có phải tính sai rồi hay không...”

Mặt cô trong nháy mắt đỏ lên, cầm phấn viết chần chừ bất an, thế nhưng như thế nào cũng viết không nổi nữa.

Vừa định thẳng thắn bản thân mình không biết làm đề này, liền nghe được phía sau một trận xôn xao.

Cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, Vu Tu Cẩn không biết vì sao, đột nhiên đứng dậy đi tới phía bục giảng.

Hắn cười như lúc còn là du côn, trong đôi mắt tràn đầy tự tin.

Sau khi đối diện với tầm mắt của cô, mắt phượng híp lại, chợt thêm vài phần tính xâm lược, làm cô cảm thấy không rét mà run.

Hắn đi lên bục giảng, cầm lấy khăn lau bảng đem đáp án cô viết lúc nãy xóa hết toàn bộ không còn một mảnh.

“Cái kia...” Cô ngập ngừng, nghĩ bản thân mình đã ném hết mặt mũi đi rồi, hiện tại có phải nên xuống bục hay không?

Hắn vẫn đứng ở phía sau cô, dùng thân hình cao lớn đĩnh bạt, ngăn chặn đường của cô.

Hai người dựa vào nhau thật sự gần, ngực hắn nóng cháy, như có như không mà dán vào lưng cô.

Cô giống như có thể cảm giác được hơi thở hắn thở ra nóng rực, phất quá đỉnh đầu cô.

“Đề này, là phải làm như vậy.”

Hắn nói, cư nhiên ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, dùng bàn tay khô ráo ấm áp, cầm tay nhỏ của cô đang dừng ở trên bảng đen.

Hắn giống như là dạy dỗ trẻ nhỏ viết chữ, tay cầm tay mà dẫn dắt cô, ở bảng đen thượng viết xuống từng con số cùng phương trình một.

Lần đầu tiên cô cảm thấy, lên bục làm đề toán học thì ra là một chuyện hạnh phúc như vậy, bởi vì có thể tiếp xúc gần gũi với hắn như thế.

Sau khi viết lời giải ra, hắn cúi người dán bên tai cô, ôn nhu nói: “Nhớ kỹ chưa?”

Thẩm Manh Manh ngoan ngoãn gật gật đầu, trái tim đập bịch bịch, cả người phiếm đỏ cả lên.

“Ngày hôm qua anh ở trên tàu dạy em, cũng nhớ kỹ chưa?”

Cô ngẩn người, thẹn thùng mà rũ đầu nhỏ xuống.

Mãi đến khi hắn buông lỏng tay cô ra, chậm rì rì mà đi xuống bục giảng, cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, trở lại chỗ ngồi của mình.

——————

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง