Chương 2: Cậu tên là gì

Editor: Lê Hạ Băng

Vu Tu Cẩn liếʍ cánh môi khô ráp, đôi mắt chứa đầy tìиɧ ɖu͙©: “Đừng có ngừng, anh sắp ra đây...”

Hắn thân mật mà mυ"ŧ vào sau cổ cô, ở mặt trên lưu lại một dấu hôn hồng hồng.

“Anh hình như đã gặp em ở đây rồi...” Hắn nỗ lực nhớ lại: “Em là đàn em đúng không? Năm nhất, hay là năm hai? Tên là gì vậy? Hả?”

Cô ngẩn người, cảm giác trái tim như là bị ném vào trong hầm băng, thật sự rất lạnh, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

“Hoan nghênh chuyện tàu điện ngầm số 2, trạm tiếp theo: Cảnh Nam, mời hành khách sắp xuống xe chuẩn bị sẵn sàng.”

Nghe được loa phát thanh sắp đến trạm, Thẩm Manh Manh hoảng loạn mà đẩy hắn ra.

“Em muốn xuống xe.” Nói xong, giống như là con cá trà trộn vào đám đông xuống xe.

Cô đứng ở sân ga, nhìn đoàn tàu gào thét lướt qua, trong lòng cảm thấy vắng vẻ.

Hắn không biết, cô đi theo hắn đã 5 năm, từ cấp hai đến năm ba.

Thời điểm học trung học, hắn nổi tiếng là người đội sổ, trốn học trèo tường, đánh nhau ẩu đả đều là chuyện thường.

Tuy rằng hắn là người không học vấn không nghề nghiệp, là một học sinh yếu kém trong mắt thầy cô, nhưng hắn lớn lên lại đẹp trai, cho nên vẫn hấp dẫn được không ít con gái.

Trong đó, cũng bao gồm cả cô.

Năm học cuối cấp hai kia vì để khuyến khích mọi người học tập, chủ nhiệm lớp đưa ra một cái quy định: Mười người đứng đầu bảng kết quả thi cử, có thể tự do lựa chọn bạn ngồi cùng bàn.

Vì có thể ngồi cùng bàn với hắn, cô hăng hái học tập.

Thật vất vả lắm mới lọt vào top 10, cô dưới ánh mắt nghiền ngẫm cùng kinh ngạc của mọi người chọn Vu Tu Cẩn làm bạn ngồi cùng bàn.

Đáng tiếc chính là, bọn họ ngồi cùng bàn kia một tháng, hắn bởi vì chơi bóng không cẩn thận ngã gãy chân, cho nên, chưa bao giờ tới trường học.

Sau đó, cô lại không lọt vào top 10 nữa.

Nhưng thật ra Vu Tu Cẩn, liền giống như đột nhiên hồi sinh.

Sau khi nghỉ ngơi ở nhà một tháng, hắn tham gia kỳ thi cuối kỳ thế mà lại là người đứng nhất!

Tình huống hắn đứng đầu vẫn luôn tiếp tục kéo dài đến kỳ thi trung học phổ thông, lấy thành tích đứng đầu đậu vào trường trung học cao cấp trọng điểm của thành phố A.

Mà cô, trung khảo tuy rằng chỉ là miễn cưỡng chen vào được top 100 của thành phố, nhưng mà, cuối cùng lại cực kỳ may mắn được phân vào cùng một lớp với hắn.

Năm hai thời điểm phân khoa văn lý, hắn chọn khoa học tự nhiên.

Vì tiếp tục đi theo cô, cô cũng chọn khoa học tự nhiên.

Cô chán ghét lý hóa sinh, càng chán ghét toán học.

Nhưng chỉ cần đến, chỉ có nghiêm túc học tập mới có thể cùng hắn tồn tại trong lớp mũi nhọn, mới có thể xa xa mà liếc hắn một cái.

Cô liền cảm thấy, bản thân mình tràn ngập lực lượng.

Tất cả mọi sự cố gắng của cô, chỉ vì có thể cách hắn gần một chút.

Kết quả, hắn ngay cả cô là ai cũng không biết.

Hôm sau.

“Tại sao cậu lại đến trường học sớm như vậy?”

Nghe được giọng nam quen thuộc, Thẩm Manh Manh sống chết giải không ra đề toán học, cuối cùng cảm giác được cứu tinh tới rồi.

Phải biết rằng, đưa mắt nhìn cả khối 12 thì trừ bỏ học thần Vu Tu Cẩn là một người luôn luôn được trọn bộ điểm toán học kia, thì Tư Trạch ngồi cùng bàn với cô, ở phương diện toán học này cũng là một thiên tài.

Cô ngẩng đầu nhìn về phía hắn, trên mặt nở ra một nụ cười ngọt ngào.

“Tư Trạch, tớ lại có cái đề không biết làm... Thầy giáo không phải nói tiết sau sẽ chọn cậu lên bục giải sao? Cậu đã làm ra chưa?”

Tư Trạch đỡ đỡ mắt kính trên mũi, ngồi xuống ở chỗ ngồi bên cạnh cô.

Hắn quét mắt nhìn theo đề bài cô đang làm, lấy cây bút trong tay cô bắt đầu viết lên giấy nháp, bắt đầu tính toán.

“Trời ạ! Hôm nay tại sao Vu Tu Cẩn lại đến trường học? Cậu ấy không phải đã được cử đi học ở đại học A hay sao?”

“Ai biết a? Nhưng mà... Cậu ấy trước sau vẫn đẹp trai như cũ nha!”

“Thật là hâm mộ cậu ấy khi có thể trực tiếp đi đến đại học A, cũng không cần tham gia ba tháng sau thi đại học...”

Mấy nữ sinh ngồi ở hàng phía trước Thẩm Manh Manh, mồm năm miệng mười mà thảo luận.

Thẩm Manh Manh tò mò mà ngước mắt liếc một cái, Vu Tu Cẩn đang ngậm ý cười, cùng Trình Kỳ kề vai sát cánh mà đi vào phòng học.

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง