Chương 13: Hắn vẫn luôn là mục tiêu theo đuổi của cô

Editor: Lê Hạ Băng

“Nói bậy, chúng ta đâu có ở bên nhau...” Cô nhỏ giọng nói thầm.

“A….” Tay hắn ở dưới bàn học, trộm ấn đè lên âm phụ giống như là một gò núi nhỏ của cô, thấp giọng thì thầm: “Có phải thật sự muốn anh thọc vào trong này, mới xem như là phải hay không?”

“Mới không phải!” Cô luống cuống tay chân mà đẩy bàn tay to của hắn ra.

Hắn nhịn không được cười cô, tiếng cười nghe tới rất quyến rũ, chọc đến trái tim cô như con nai chạy loạn.

“Có cái gì không hiểu, nhanh chóng hỏi đi, anh dạy cho em.”

“Hả?” Cô kinh ngạc mà mở to hai mắt nhìn, quay đầu nhìn hắn.

Hai người dựa vào nhau cực gần, cánh môi của hắn cọ qua phấn má của cô, dán ở trên cái miệng nhỏ của cô.

Hắn cong cong khóe miệng, cũng không xa rời nhau, môi mỏng mấp máy: “Chỉ hôn một cái mà coi là thù lao sao? Vậy thì em cũng quá keo kiệt rồi.”

Cô vội vàng lui về phía sau, mãi đến khi hai làn môi tách ra.

“Thù lao? Thù lao cái gì?” Mặt cô đỏ lên, ấp úng hỏi hắn.

Hắn cười mà không nói.

Hắn điều chỉnh lại dáng ngồi, tầm mắt mở ra dừng ở bài tập trong trên mặt bàn, khinh thường nói: “Chỉ một cái đề đơn giản như vậy, mà em cũng có thể làm sai?”

“Tớ toán học thật sự không được tốt mà.”

...

Phương thức hắn giảng đề không giống với Tư Trạch, cho dù cuối cùng hai người đều đưa ra đáp án chính xác.

Nhưng Vu Tu Cẩn dùng phương pháp giải đề, rõ ràng là đơn giản hơn một ít.

Mỗi một bước giải, đều làm cô có một loại cảm giác đang đi đường tắt.

Cả người, giống như hồ quán đỉnh, ý nghĩ rõ ràng trong sáng.

“Wow, thế mà tớ có thể làm ra được rồi ~”

Cô hưng phấn mà nói, muốn cùng hắn chia sẻ cảm giác vui sướиɠ của mình.

Nhưng hắn rồi lại trong bất tri bất giác, ngủ mất rồi.

Cô nhấp nhấp miệng, thấy người trong phòng học đều đã đi hết, cười trộm, thật cẩn thận mà chọc chọc gương mặt hắn.

A, làn da của hắn thật là đẹp, trơn nhẵn trắng nõn có ánh sáng, giống như lòng trắng trứng gà vậy.

“Hiện tại đã mấy giờ rồi?” Một giọng nam mát lạnh đột nhiên vang lên, mang theo âm khàn khàn lười biếng mới vừa tỉnh ngủ.

“6 giờ rưỡi, tớ phải về nhà, cậu thì sao?” Cô nói, muốn thu lại bàn tay nhỏ đang làm loạn của mình.

Hắn lại một phen nắm được tay nhỏ nhu nhược không xương của cô, áp lên gương mặt của hắn, dán ở trên mu bàn tay hơi lạnh của cô, giống như con mèo nhỏ mà thân thiết cọ cọ.

Qua một lúc lâu sau, mới chậm rì rì nói: “Anh đưa em về nhà.”

...

Buổi tối sáu bảy giờ, đúng là thời điểm tan tầm, trạm tàu điện ngầm rất là chen chúc.

Hắn đem cánh tay đáp ở trên bờ vai thon gầy của cô, đem cô gái xinh xắn lanh lợi bảo vệ ở trong ngực.

Trong nháy mắt bị đám đông cuốn vào đoàn tàu, Thẩm Manh Manh chợt nhớ tới hoàn cảnh lần đầu tiên cô giúp hắn thủ da^ʍ.

Hiện tại, cũng giống như lúc đó.

Hai tay hắn chống ở vách tường thùng xe phía sau cô, dùng tư thế keadon, đem cô giam ở trong một hình vuông.

“Sau này, em muốn đi trường đại học nào?” Hắn đột nhiên hỏi.

“Đại học A.” Cô buột miệng thốt ra.

Ánh mắt hắn, thâm trầm mà phức tạp, liền như vậy không chớp mắt mà nhìn cô chằm chằm.

Thật lâu sau, hắn như là đang xác nhận cái gì đó, lại hỏi một câu.

“Học chuyên ngành gì?”

“Toán học.” Tuy rằng, năng lực toán học của cô rất kém, nhưng mà...

Nghe được cô trả lời, hắn không nhịn được bật cười lên tiếng.

Hắn đi chỗ nào, cô cũng đều sẽ đi theo sao?

“Cậu cười cái gì?” Chẳng lẽ là cười cô không biết tự lượng sức mình, lấy cái trình độ ngốc nghếch đó của cô, căn bản thi không đậu sao?

“Cười em, em quá đáng yêu.”

Đáng yêu đến mức, đặc biệt làm hắn yêu thích.

“Cậu là ở cười nhạo... Ưm!”

Cô nói còn chưa xong, còn thừa câu chữ, đều bị nụ hôn thình lình xảy ra của hắn, bịt kín lại.

Hắn hôn, có chút vội vàng.

Đầu lưỡi linh hoạt mềm mại, tiến quân thần tốc, xẹt qua hàm răng trắng tinh của cô, khơi mào cái lưỡi đinh hương của cô, liếʍ láp, liếʍ mυ"ŧ.

Hắn tham lam mà đòi lấy hết thảy của cô, trái tim bị bao vây ở trong l*иg ngực, mạnh mẽ mà có lực nhảy lên, một cổ xúc động không rõ ở trong cơ thể hắn không ngừng cuồn cuộn, sôi trào.

Không đủ, như vậy căn bản không đủ, hắn còn muốn càng nhiều.

——————

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง