Chương 12: Tại sao lại hỏi hắn, không hỏi anh?

Editor: Lê Hạ Băng

“Chẳng lẽ không phải sao?” Cô cũng chưa thể đối diện với hắn.

Hắn cười càng lợi hại hơn, bắt tay rút ra sau, lấy khăn giấy xoa xoa vệt nước trên tay.

“Cái này gọi là cao trào, thật sự không phải nướ© ŧıểυ.”

Hắn lại rút một tờ giấy khăn, chuẩn bị đi xốc váy cô lên.

“Nào, anh giúp em lau một sạch.”

Cô kẹp chặt chân, vội vàng nói: “Không cần, tự tớ đi nhà vệ sinh =.”

Dứt lời, đứng dậy đi vào WC nữ.

...

Cô không biết có thể dùng từ ngữ nào, để có thể chính xác biểu đạt quan hệ giữa cô và Vu Tu Cẩn.

Bọn họ ngồi cùng bàn mấy ngày nay, hắn luôn là sẽ thừa dịp người khác không chú ý, trộm ăn đậu hủ của cô.

Lại là hôn cô, sờ cô, làm cô chảy nước không ngừng.

Lại là để cô giúp hắn thủ da^ʍ, bắn đầy tay cô.

Bọn họ không có xác định quan hệ yêu đương, như bây giờ, ở trong lòng cô, miễn cưỡng được gọi là mờ ám.

Cô vẫn cứ cảm thấy bọn họ như vậy là không đúng, nhưng cô lại không có cách nào chống cự sự dụ hoặc của hắn.

Cô thích hắn.

Hắn mỗi một lần gần cô, đều làm trái tim cô đập nhanh không thôi.

Tình yêu loại chuyện này, trước khi rơi vào người, luôn là ở hoàn cảnh xấu.

Thẩm Manh Manh thở dài một hơi, mắt hạnh đầy nước, mang theo vài phần u oán mà nhìn hắn một cái.

Hắn đang nhắm hai mắt, ghé vào trên bàn, lỗ tai nhét tai nghe, nhìn qua như là đã ngủ rồi.

Hắn lông mi rất dài, chiếu một cái bóng hình quạt xuống phía dưới.

Tay cô không chịu sự khống chế mà nâng lên, muốn đυ.ng vào lông mi hắn, cuối cùng lại dưng ở giữa không trung.

Cô thu tay lại, cầm lấy cây bút đen đặt ở một bên, tiếp tục làm bài.

Lúc cô đang làm một bài cuối cùng, như thế nào cũng không giải ra được, cô theo bản năng muốn hỏi người bên cạnh, đề đó thì phải làm như thế nào.

Lại nhìn thấy gương mặt bình yên khi ngủ của hắn, mới bất giác mà nhớ tới, cô đã sớm không còn ngồi cùng bàn với Tư Trạch.

Bất đắc dĩ, cô đành phải mang tập sách, giấy nháp cùng bút, chạy đến hàng phía trước tìm Tư Trạch.

Tư Trạch vẫn là ôn nhu trước sau như một, sẽ thong thả ung dung mà giảng giải mỗi một bước đi của đề cho cô.

Trình Kỳ ngồi ở bên cạnh Tư Trạch, nghi hoặc khó hiểu mà nhìn hai người: “Tại sao cậu không đi hỏi Tu Cẩn? Hắn không phải ngồi cùng bàn với cậu sao?”

Lúc trước thấy Tu Cẩn còn rất để bụng cô, hắn còn cho là hai người sẽ trở thành quan hệ yêu đương đó.

Nhưng, hiện tại cô động một tý lại chạy tới tìm Tư Trạch giải đề, Vu Tu Cẩn nhìn chẳng lẽ sẽ không ghen?

“Cậu ấy...” Cô lặng yên đỏ tai: “Cậu ấy rồi, tớ ngượng ngùng quấy rầy cậu ấy.”

Đúng chính xác mà nói, là cho tới bây giờ cô đều không dám chủ động tiếp xúc với hắn.

Mỗi lần nhìn thấy hắn, cô đều sẽ không tự chủ được mà tâm hoảng ý loạn, chân tay luống cuống.

“Không sau đâu, Manh Manh, có cái gì không hiểu, có thể tùy thời tới hỏi tớ.” Tư Trạch sảng khoái nói.

...

Thời điểm Thẩm Manh Manh trở lại chỗ ngồi, Vu Tu Cẩn đã tỉnh ngủ, đang lười biếng mà duỗi eo.

Thấy cô là từ bàn Tư Trạch bên kia đi về, sắc mặt rõ ràng trở nên có chút âm trầm.

“Lại có đề không biết làm?” Hắn hỏi cô, âm điệu vững vàng, không hề phập phồng.

Cô cảm giác trong lòng khϊếp đến hoảng: “Ừ.”

“Vì sao lại hỏi hắn, không hỏi anh?”

Thẩm Manh Manh ngây ngóc, hắn nói, tại sao nghe cảm giác có hơi chua nhỉ?

“Cậu ngủ mà... Tớ không muốn quấy rầy cậu.”

Hắn tinh tế nhìn khuôn mặt nhỏ của cô, qua sau một lúc lâu, mày kiếm nhíu lại: “Em sợ anh?”

“Không có.” Cô chột dạ mà đem tầm mắt dịch tới một khác chỗ.

Hắn đem cánh tay đặt ở lưng ghế của cô, hơn phân nửa người mình đều hướng tới sát bên cô.

Mùi hương đặc trưng trên người của hắn chợt xong vào mũi cô, làm cho cô có chút thoải mái hài lòng.

“Hiện tại còn đang là tiết tự học...”

Hắn hướng tới lỗ tai mẫn cảm của cô, từ từ thổi một hơi khí nóng, thấy cô tai của cô hồng lên, lan tràn đến hai má, tâm tình hơi tốt hơn một chút.

“Như thế nào, sợ mọi người phát hiện chúng ta đang ở bên nhau?”

——————

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง