Chương 14: Phía dưới cũng bắt đầu trở nên cứng hơn

Editor: Lê Hạ Băng

Thẩm Manh Manh bị hắn cuồng nhiệt hôn, hôn đến đầu óc choáng váng.

Cô cảm giác thân thể mình dần dần mềm mại, tốc độ vận chuyển của đại não giống như càng lúc càng chậm.

Cô nắm chặt cánh tay hắn, như là đang ở giữa đại dương mênh mông, ôm chặt một cây gỗ cứu mạng.

Trong bất tri bất giác tay của hắn sờ lên vòng eo cô, dục hỏa trong bụng nhỏ bùng lên từng ngọn khó có thể dập tắt.

“Chào mừng đến với tàu điện ngầm số 2, trạm tiếp theo...”

Âm thanh của loa phát thanh đột nhiên vang lên, làm lý trí của hai người trở về trong nháy mắt.

Cô hốt hoảng thất thố mà đẩy hắn ra, phát hiện người xung quanh đều nhìn hai người bọn họ thầm thi, cô xấu hổ đến mức lập tức dùng đôi tay che mặt.

“Hy vọng tới đại học rồi, vẫn có thể cùng lớp với em.” Hắn ở bên tai cô, thấp giọng nói.

Cô mở khe hở ngón tay ra, nhìn hắn liếc mắt một cái, phát hiện vẻ mặt của hắn rất nghiêm túc, cũng không phải là đang trêu đùa cô, trái tim của cô không nhịn được mà kịch liệt nhảy lên.

...

Sau khi lên cấp ba, chỉ có buổi chiều chủ nhật mỗi tuần mới có thể được nghỉ ngơi thả lỏng nửa ngày.

Sau khi Thẩm Manh Manh đi cùng Lý Xu Nghi ăn cơm trưa ở bên ngoài, sau đó đi lên xe buýt, vòng ngược trở lại trường học, tiếp tục học tập.

Trình Kỳ từng nói cô có hứng thú với học tập, so với người khác phái còn nồng hậu hơn.

Ngay cả ba mẹ cô đều sẽ khuyên cô, học tập cũng phải kết hợp với nghỉ ngơi.

Trên thực tế, chỉ có một mình cô biết, bản thân mình đang cất giữ tâm tư gì.

Trước khi, mỗi khi đến thời điểm này, trong phòng học đã không có một bóng người.

Nhưng mà...

Cô nhìn vào chỗ ngồi của Vu Tu Cẩn ở góc kia, trong chớp mắt liền chết lặng.

Hắn thế mà còn chưa đi?

Hắn như là đang làm bài, trang giấy A3 màu trắng bày ra ở trên mặt bàn, phản xạ ra ánh sáng màu trắng nhu hòa.

Một tay hắn chống cằm, một cái tay khác không chút để ý mà xoay bút.

Cán bút ở giữa những khớp xương rõ ràng xoay tròn, bóng dáng để lại làm cho cô xem đến hoa cả mắt.

Một lúc lâu sau, cây bút kia bắt đầu ở trên trang giấy vẽ vẽ vạch vạch, phát ra âm thanh “sàn sạt”.

Thẩm Manh Manh rón ra rón rén đi về chỗ ngồi của mình, một bộ rất sợ quấy rầy đến hắn.

Trên thực tế, hắn sa vào ở thế giới của chính mình, đúng là không chịu cô quấy rầy.

Cô duỗi cái cổ dài ra, tò mò mà liếc nhìn bài thi kia của hắn, chỉ đến khi nhìn thấy trên giấy rậm rạp chữ cái tiếng Anh, trên đó còn có chữ “Cấp bốn chuyên nghiệp”.

“Em ăn no rồi sao?” Hắn hỏi cô, vừa đóng nắp bút lại, tùy ý mà đem bút đặt ở trên bàn.

“Ừ, cậu không ăn sao?”

“Không, bởi vì khi em đi, em không có dẫn anh theo.” Giọng điệu của hắn hơi có chút ai oán.

Hắn đang nhìn cô.

Cặp mắt sáng lấp lánh làm mê hoặc lòng người, đang phản chiếu hình ảnh của cô.

Hàng lông mi rậm rạm cong vυ"t, theo động tác chớp mắt của hắn mà vỗ vỗ trên dưới.

Thẩm Manh Manh nắm góc áo: “Nhưng khi đó cậu đã ngủ rồi, tớ thấy Trình Kỳ đi tới, còn tưởng rằng cậu ấy sẽ cùng ăn với cậu...”

“Nhưng cậu ta cũng không có, cho nên, hiện tại anh rất đói, không tin em sờ thử xem.”

Hắn nói xong liền nắm lấy bàn tay mềm mại không xương của cô, sờ soạng bụng của hắn.

Hắn quanh năm tập thể hình, cho dù là khi mặc quần áo hình thể thoạt nhìn có chút mảnh khảnh.

Nhưng mà, hình dáng dưới lớp áo sơ mi mơ hồ phác họa ra, chính là cơ ngực no đủ cùng cơ hình tam giác, lại tràn ngập lực lượng.

Nhiệt độ cơ thể nóng rực xuyên thấu qua quần áo, truyền vào đầu ngón tay cô.

“Cơ bắp cậu cứng quá...” Cô lẩm bẩm một tiếng.

“Ừ, phía dưới cũng bắt đầu cứng lên.” Hắn cười bỉ ổi, lôi kéo tay cô, phủ lên dươиɠ ѵậŧ nửa mềm hơi cứng của mình.

“Sao cậu lại...” Cảm nhận được tình trạng của cây dươиɠ ѵậŧ kia, ở trogn lòng bàn tay cô, không ngừng biến to hơn cứng hơn, cô không nhịn được đỏ bừng mặt.

Hắn nâng gương mặt của cô lên, mổ mổ hai má hồng nhuận của cô, dùng tiếng nói giàu từ tính gợi cảm, khàn khàn nói: “Manh Manh ngoan, giúp anh làm nó ra đi.”

Cô khẩn trương mà nhìn xung quanh phòng học cùng hành lang bên ngoài.

Im ắng.

Giống như toàn thế giới đều an tĩnh trở lại, chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người bọn họ.

——————

(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง(ง •̀ω•́)ง