Chương 9: Không Phải Anh Em Ruột

Chương 9: Không Phải Anh Em Ruột

Đi được vài bước, Tần Vũ thấy Tần Tiểu Vũ vẫn cứ đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, hắn khó hiểu quay đầu lại hỏi:

“Sao thế?”

“Không có gì.”

Tần Tiểu Vũ vội vàng đuổi kịp.

Leo lên lầu ba đứng trước cửa nhà, Tần Vũ mở cửa ra, hai người bước vào xong Tần Vũ lập tức khóa trái cửa, sau đó còn đóng luôn cả cửa sổ, kéo chặt màn, đề phòng tiếng động trong nhà sẽ thu hút dẫn các xác sống khác đến.



Xử lý xong mọi chuyện xong, Tần Vũ quyết định đi tắm rửa trước, lúc nãy hắn và con xác sống kia từ trên lầu ngã xuống, tuy rằng không bị thương nặng gì nhưng máu trên người xác sống lại bắn đầy vào người hắn.

Tần Tiểu Vũ ngồi trên sofa suy nghĩ gì đó, dù sao tận thế đột nhiên tiến đến làm cô vẫn không kịp tiếp thu mọi chuyện, không lẽ tương lai họ cũng sẽ phải thê thảm giãy dụa sống sót trong thời đại tận thế khốc liệt như mấy diễn viên chính trong phim điện ảnh từng xem trước kia sao?

Tần Vũ nói với Tần Tiểu Vũ:

“Ta đi tắm rửa cái đã.”

“Dạ.”

Tần Tiểu Vũ lên tiếng, thấy Tần Vũ đi vào nhà vệ sinh rồi, cô mới chớp nhẹ đôi mắt to trong suốt, lộ ra chút ý cười tinh nghịch.

Tần Vũ đi vào nhà vệ sinh, cởi sạch quần áo ra, hắn nhìn thiếu niên có phần mảnh khảnh gầy yếu trong gương, hơi im lặng, dù là kiếp trước hay là kiếp này thì số của hắn đều không tốt, kiếp trước thì miễn bàn rồi, hắn sinh ra ở thời đại tận thế, mới được vài tuổi cha mẹ đã chết mất, hắn vất vả sống sót một mình.

Mà kiếp này Tần Vũ cũng là trẻ mô côi, vì muốn sống sót, tuổi còn nhỏ đã phải thức khuya dậy sớm để kiếm chút tiền lương ít ỏi sống qua ngày, nhưng không biết vì sao, mỗi lần nhớ lại bóng dáng nhỏ xinh của Tần Tiểu Vũ, trong lòng hắn lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Ở kiếp này, Tần Vũ và Tần Tiểu Vũ không phải anh em ruột, nhưng lại còn thân thiết hơn cả anh em ruột thịt, họ lớn lên cùng nhau, cùng nhau nâng đỡ mới có thể sống sót đến tận ngày hôm nay.

“Đùng đùng.”

Hắn vừa mới suy nghĩ một lúc đã có người đến gõ cửa, xuyên qua cánh cửa thủy tinh bán trong suốt kia, Tần Vũ có thể nhìn thấy người đứng ở bên ngoài chính là Tần Tiểu Vũ.

Tần Vũ lập tức hỏi:

“Sao thế?”

Bên ngoài phòng lập tức vang lên tiếng trả lời của Tần Tiểu Vũ:

“Anh mau mở cửa ra, anh còn chưa lấy dầu gội vào thì tắm kiều gì?”

Tần Vũ hơi khó hiểu, cho nên lập tức mở cửa ra, sau đó Tần Tiểu Vũ nhanh chóng đẩy cửa xông vào. Tần Vũ hơi dại ra, lúc này toàn thân thiếu nữ chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ màu trắng và áo ngực, đùi ngọc thon dài và vòng eo thon nhỏ kia làm Tần Vũ muốn hoa mắt.

Tần Vũ vội xoay người sang chỗ khác, hắn trầm giọng hỏi:

“Ngươi làm gì thế?”

Tần Tiểu Vũ nói với giọng điệu đương nhiên:

“Đương nhiên là đi tắm rồi.”

Tần Vũ cạn lời, tuy rằng lúc này hắn vẫn còn đang đưa lưng về phía Tần Tiểu Vũ, nhưng cái gương trước mặt hắn lại phản chiếu ra thân thể mềm mại hoàn mỹ của Tần Tiểu Vũ, tuy rằng cơ thể của thiếu nữ mười bảy tuổi còn có chút ngây ngô, lại tràn ngập sức quyến rũ.

Tần Vũ nói:

“Ngươi không biết chờ ta tắm xong rồi lại đến sao? Hay là ta nhường cho ngươi tắm trước?”

Nhưng không chờ Tần Vũ kịp làm thêm gì, Tần Tiểu Vũ đã từ phía sau ôm lấy hắn, cô có chút xấu hổ nhưng rồi lại vô cùng có khí thế nói:

“Ngươi xấu hổ gì chứ, có phải lần đầu tiên đâu...”

Cảm nhận được cơ thể mềm mại ấm áp kề sát phía sau người hắn, Tần Vũ lại cảm thấy có chút hoảng loạn, kiếp trước hắn hoàn toàn không biết tình yêu nam nữ là gì, vì ở trong tình huống đó, sống sót cũng đã là một vấn đề, làm gì có thời gian để ý mấy thứ này?

Cuối cùng Tần Vũ cũng ngồi trên băng ghế, mà Tần Tiểu Vũ lại dịu dàng tắm rửa thay hắn.

Đợi tắm rửa xong, Tần Vũ cảm giác việc này còn mệt hơn đại chiến với một trăm con xác sống, cô bé Tần Tiểu Vũ này cũng gan thật, không lẽ không sợ hắn bộc phát thú tính sao?

Tần Vũ thật sự có ý định này, nhưng hiện tại không phải lúc làm những chuyện này, hắn cần phải giữ thể lực, hiện tại chuyện quan trọng nhất là sống sót.

Tần Tiểu Vũ tắm rửa xong lại thay một chiếc váy dài màu trắng thoải mái, mái tóc đen nhánh của thiếu nữ còn hơi ẩm, đôi mắt to tròn trông suốt sáng ngời như ngôi sao, mà đôi môi đỏ hồng hào của cô càng giống như được thoa lên một lớp bột phấn sáng bóng, tỏa sáng lấp lánh, dù là Tần Vũ đã ở chung sớm chiều với Tần Tiểu Vũ mười mấy năm cũng cảm thấy ngẩn ngơ trước vẻ đẹp này, thấy Tần Vũ nhìn mình đăm đăm, Tần Tiểu Vũ lộ ra vẻ đắc ý.

Tần Tiểu Vũ có chút buồn rầu đi đến cửa sổ, cô nhìn mưa máu càng lúc càng lớn ở bên ngoài, không khỏi có chút lo lắng nói:

“Trong nhà còn có đồ ăn không? Có lẽ không bao lâu sau chúng ta phải đi ra ngoài tìm đồ ăn rồi, bên ngoài lại nguy hiểm như thế.”