Chương 4: Đừng Có Được Đằng Chân Lên Đằng Đầu

Trong ngõ nhỏ, áo khoác đồng phục của Dụ Hoan bị đẩy cao, tay để trên đầu, một tay người đàn ông xấu xa đó kề dao uy hϊếp, một tay lần mò ngực cô.

Khi Phương Hoành Bác bước đến đã thấy một cảnh như vậy, vẻ mặt cô học trò không cảm xúc nhìn anh, trong ánh mắt không hề gợn sóng.

Phương Hoành Bác liền nổi giận, nhặt một viên gạch gần đó, Dụ Hoan lên tiếng rêи ɾỉ, ngọt nịnh che giấu tiếng bước chân.

Tên xấu xa đáng khinh càng hưng phấn, để dao ở phía bên eo, hai tay liền sờ soạng ngực cô.

Dụ Hoan cảm thấy ghê tởm, giả vờ tiếp tục rêи ɾỉ, hai mắt vẫn luôn nhìn anh càng ngày càng đến gần.

Bỗng nhiên tên xấu xa nhận thấy nguy hiểm, vừa mới quay đầu liền bị cục gạch đập mạnh tới, hắn choáng váng nhìn người đàn ông cao lớn, lần tìm con dao liền bị Phương Hoành Bác đạp một cước, té ngã trên đất.

Phương Hoành Bác kéo Dụ Hoan qua một bên xa khỏi tầm tay của hắn, giúp cô mặc lại đồng phục, sau đó nhặt con dao của hắn đâm một nhát.

“A!”

Tên đáng khinh ôm đùi kêu lên, Phương Hoành Bác kinh ngạc, người mới đam một nhát và cô học trò lúc nãy như không phải cùng một người. Cô đi đến bên cạnh anh, kéo tay hắn.

“Thầy ơi, đi mau.”

Sắc mặt anh vô cùng phức tạp nhìn người trước mắt, nhanh chóng dẫn cô ra khỏi ngõ nhỏ.

Vốn dĩ anh nghĩ sẽ báo công an, đưa cái tên biếи ŧɦái cưỡиɠ ɧϊếp không thành này bị bắt nhưng giờ Dụ Hoan lại đâm người ta, báo công an ngược lại rắc rối.

Lên xe, Dụ Hoan tự nhiên ngồi vào ghế phụ, đúng lúc cô nhìn xa xa có một nhóm nữ sinh, mím môi ánh mắt hơi ám muội.

Phương Hoành Bác nhanh chóng lái đi, thấp giọng hỏi: “Nhà em ở đâu?”

Dụ Hoan nghiêng đầu nhẹ giọng nói: “Đến nhà thầy đi.”

“Dụ Hoan, em đừng có mà được đằng chân lên đằng đầu!”

Người đàn ông nhíu mày, giọng nói lạnh đến nỗi khiến người nghe rùng mình.

Dụ Hoan không những sợ mà còn cười: “Em chính thích được đằng chân lên đằng đầu, không biết xấu hổ, hôm nay không phải thầy đã biết rồi sao?”

Phương Hoành Bác thấy cô hết thuốc trị, anh ta chưa bao bao giờ thấy cô học trò không biết liêm sỉ, trắng trợn táo bạo quyến rũ thầy giáo như vậy.

“Địa chỉ!”

Phương Hoành Bác không còn kiên nhẫn, ngữ khí cực kỳ xấu, thật sự anh lười đối phó với Dụ Hoan, một ngày không ăn cơm đói rã ruột, đau dạ dày, chỉ muốn mau chóng về nhà ăn một bát cơm nóng hổi rồi ngâm mình thoải mái thư giãn trong bồn tắm.

Dụ Hoan rốt cuộc chỉ là một học sinh mười bảy tuổi. Tuy trên mặt bình tĩnh nhưng trong lòng thực sự đang hoảng sợ. Vì tên xấu xa đó mà không xấu hổ làm xấu hình tượng trước người mình thích và đâm tên kia một nhát.

Tay Dụ Hoan run nhè nhẹ, cô rất muốn nhào tới ôm anh khóc một trận, nhưng bây giờ không phải là lúc thích hợp, nếu cô nhào tới người đàn ông chỉ biết hung hăng đẩy mình ra, không một chút thương hoa tiếc ngọc gì.

Đợi mãi không nghe cô trả lời, không kiên nhẫn quay qua thì nhìn thấy cô khóc nghẹn ngào, khóc đáng thương đến nỗi người ta không kìm lòng đau theo.

“Phiền toái!”

Ném hộp khăn giấy vào lòng cô, Phương Hoành Bác bực bội nắm tay lái, ngữ khí vô cùng xấu.

“Nín, khóc cái gì?”

Dụ Hoan rút khăn giấy lau nước mắt, vẫn như cũ không nói lời nào, quật cường đến người ta phát cáu.