Chương 3: Ngõ Nhỏ

Bóng dáng chủ nhiệm vừa khuất, vẻ học nghiêm túc của học sinh trong lớp nháy mắt biến mất, nhẹ nhõm thở ra.

Dụ Hoan trả lời xong liền ngồi xuống, nghĩ đến vẻ mặt u ám của anh trên môi nở nụ cười .

Cô đã để ý đến chủ nhiệm từ rất lâu, luôn tưởng tượng mình và người đó cùng một chỗ, khuôn mặt tuấn tú của Phương Hoành Bác lúc bình thường cũng như lúc nghiêm túc đều giống nhau đang ở giữa hai chân cô nhẹ nhàng thưởng thức mật ngọt từ mảnh đất bí ẩn kia khiến cô kí©h thí©ɧ không thôi.

Đây là lần đầu tiên Dụ Hoan rung động với một người đàn ông cách cô đến mười tuổi.

Phương Hoành Bác là một người đàn ông tuấn tú nhã nhặn khiến cô chỉ nhìn thôi liền khao khát rạo rực.

Không phải tự nhiên hôm nay cô to gan như vậy, chỉ là nhất thời nổi hứng. Lần đầu tiên ở cùng một chỗ với anh, trong phòng đều tràn ngập mùi hương của anh, kí©h thí©ɧ đến nỗi nơi bí ẩn kia chảy một dòng nước làm quần cô ướt.

Cô tiếc không thể cùng Phương Hoành Bác ở trên bàn làm việc mạnh mẽ yêu cô, càng mạnh càng tốt.

Không ai có thể tưởng tượng một cô học sinh ba tốt hoàn hảo, lạnh lùng cao ngạo sẽ lang thang đến văn phòng quyến rũ thầy giáo, yêu cầu người ta chơi mình.

Gần giờ tan học, Phương Hoành Bác mới quay trở lại trường, anh lái xe ra ngoài hóng gió rất lâu, tự hỏi trong lòng không biết việc kia là lửa giận hay lửa du͙© vọиɠ. Cuối cùng cũng mới bình tĩnh lại.

Lúc người đàn ông đi ngang qua phòng học chỉ đại khái nhìn lướt rồi đi, không có nhìn Dụ Hoan.

Lớp học đang trật tự có chút ồn ào, tiết học cuối sắp kết thúc, cả lớp xôn xao trông ngóng, nhìn khóa biểu trên tường, nhìn từng cử động của kim đồng hồ đợi tan học.

Tiết học cuối cùng tan cùng tiết học gần giữa trưa thường hay không trật tự, giáo viên đều theo thói quen, chỉ lo giảng bài, cao giọng yêu cầu trật tự.

Dụ Hoan ngẩng đầu vừa lúc nhìn thấy bóng dáng người đàn ông xoay rời đi, bờ vai rộng mở, lưng thẳng tắp cùng bước chân vững chắc, cô nhìn theo khao khát muốn cởi bỏ quần áo kia để xem bên trong có cơ bắp rắn chắc giống với tưởng tượng.

Ngóng mãi chuông tan học cũng vang lên, giáo viên nói tiết học hôm nay kết thúc, các học sinh đã chờ không nổi chỉ mau mau thu dọn sách vở liền xông ra ngoài.

Dụ Hoan cũng không vội vàng, thong thả mà thu dọn, bạn cùng bàn chào một tiếng đi trước.

Lúc cô ra khỏi phòng học đã chỉ thưa thớt vài người, Dụ Hoan đeo cặp có vài quyển sách chậm rãi đi ra khu dạy học.

Mặt trời đã lặn sâu, màn đen của đêm dần hiện lên, Dụ Hoan đang đi trên con đường vắng vẻ ít đèn đường, tâm trí lơ lửng chứa đầy hình ảnh gương mặt Phương Hoành Bác.

Đột nhiên cặp sách bị một người lôi kéo, Dụ Hoan suýt nữa té ngã.

Một bàn tay to thô rát bưng kín miệng: “Không được la! Nếu không tao gϊếŧ mày!”

Vóc dáng người lạ kia không cao, cao hơn Dụ Hoan nửa cái đầu, hơi thở tanh hôi phả vào mặt cô, cô nín thở nhíu mày.

Một cây dao găm bên cạnh eo cô, nghĩ có thể phản kháng bỏ chạy, cô đành trấn an bản thân, thuận theo hắn ta đi vào một con ngõ nhỏ.

Cô rất rõ ràng và hiểu chuyện gì sẽ xảy ra, so với cái trinh tiết mà nói, cô quý trọng sinh mạng, tạm thời mạng còn giữ được.

Bên ngoài ngõ, một chiếc xe đang đi ngang qua, trong tích tắc chậm rãi lùi lại, cửa sổ xe trượt xuống, Phương Hoành Bác nhìn cô học trò của mình cùng một người đàn ông đi vào con ngõ đó.

Bóng dáng kia rất giống Dụ Hoan nhưng Phương Hoành Bác lại không xác định được có phải là cô học trò mình chưa bao giờ để ý, có khi nào là ảo giác.

Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng Phương Hoành Bác lại không an tâm mà rời đi, chần chừ một chút, cuối cùng vẫn bước xuống xe.