Chương 5: Khao Khát Không Thể Kìm Lòng

Phương Hoành Bác lần đầu thấy một người bất trị đến vậy. Nếu là anh ta của ngày xưa liền đã đuổi cô xuống xe, mặc kệ ở bên đường, nhưng tình huống bây giờ không giống nhau. Ban ngày vừa bị cô chơi một vố thấy thân thể của cô, đến tối thì lại thấy cô bị cưỡиɠ ɧϊếp. Tuy đều không liên quan đến anh nhưng thân là chủ nhiệm lớp, ý thức trách nhiệm khiến anh ta không thể không quan tâm.

“Cuối cùng em có trở về nhà không?”

Dụ Hoan ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt mông lung đẫm lệ như màn sương đêm trên mặt hồ.

“Nhà em không có ai hết, em không dám ở một mình.”

“Phụ huynh em đâu?”

“Bố mẹ em đang đi công tác.”

Phương Hoành Bác hít một hơi thật sự, kìm nén cơn giận: “Thầy đưa em qua khách sạn gần đây.”

Dụ Hoan nhìn anh, ánh mắt như một chú cún đáng thương, giọng nói mềm mại như bông.

“Thầy ơi, cho em xin ở lại nhà thầy một đêm thôi, em rất sợ ở một mình.”

Phương Hoành Bác nghiêng đầu nhìn cô, giọt nước mắt lại lăn dài trên gò má nhợt nhạt, âm thanh khóc nghẹn ngào lại vang lên.

Đập mạnh tay trên vô lăng, tiếng động làm Dụ Hoan giật mình run lên sợ, co rúm lại khóc lớn hơn.

“Được rồi, nín đi! Đến nhà thầy!”

Có được đáp án mong muốn, Dụ Hoan bình tĩnh lại ngừng khóc, ngoan ngoãn mà ngồi ở ghế phụ nhìn nghiêng của mỹ nam bên cạnh.

Nét mặt nghiêm túc của Phương Hoành Bác, bên trong xe ánh đèn lập lòe chiếu lên gọng kính, ánh mắt nghiêm túc tập trung nhìn về phía trước, sống mũi cao như một mũi tên tình yêu bắn vào trái tim mỏng manh của người con gái bên cạnh, đôi mỏng bạc tình quyến rũ hé mở. Tất cả có thể cảm nhận được tâm tình của người bên cạnh đang rất xấu.

Cảm nhận nơi vùng đất bí ẩn kia đang chảy dòng suối, tấm màn che đậy vùng đất ấy vốn đã ướt từ lâu, giờ lại càng bám chặt hạt ngọc huyền bí khiến cô hơi khó chịu, không kiên nhẫn nhúc nhích eo, chỉnh váy để ngồi thoải mái hơn một chút.

“Lộn xộn cái gì? Ngoan ngoãn ngồi im đi!”

Trong lòng của Phương Hoành Bác đang rất cáu, phá lệ cho cô đã không vừa mắt, thấy cô loay hoay nhúc nhích càng bực bội lớn tiếng quát.

Dụ Hoan cắn môi liếc anh, chịu đựng ngồi im, bên trong vùng đất bí ẩn kia lại nhộn nhạo giống như có ngàn con kiến đang bò qua. Cô biết cô đang rất khao khát không thể kìm lòng, dòng nước từng đợt trào dâng, một tấm màn mỏng che đậy cũng không ngăn nổi.

Nửa giờ dày vò cố gắng kìm nén, xe dừng lại, Dụ Hoan nhẹ nhàng thở ra, rất muốn cho thỏa đầy miệng nhỏ của vùng đất bí ẩn kia.

“Xuống xe.”

Đợi anh tháo đai an toàn, Dụ Hoan bước xuống, nhưng anh vẫn ngửi thấy một mùi hương khó tả, không rõ như cái gì, xem một lượt ghế phụ cũng không phát hiện cái gì khác thường, Phương Hoành Bác nội tâm nghi hoặc.

Một bên. Dụ Hoan lấy cặp sách, ngoan ngoãn đứng cúi đầu, thoạt nhìn như một cô học trò lễ phép.

Anh ta không còn dễ bị đánh lừa bởi bộ dạng này nữa. Học trò ngoan nào lại đi quyến rũ thầy giáo, còn chủ động liếʍ ngay chỗ đó.

“Đi.”

Người đàn ông khóa xe, dẫn đầu bước vào cửa tòa nhà chung cư. Dụ Hoan lẽo đẽo theo sau, trên mặt toàn nét cười, có chỗ nào nét thương tâm như hồi nãy.

Căn hộ của Phương Hoành Bác ở tầng mười, một người trước một người sau, ai cũng không nói chuyện.

Dụ Hoan đứng trước Phương Hoành Bác, anh nhìn cô ngẫm nghĩ nửa ngày. Lúc đầu còn tưởng cô không nhịn được cần nhà vệ sinh, nhưng lại nhớ mùi lạ trong xe, Phương Hoành Bác nháy mắt hiểu rõ, ánh mắt trầm xuống, trong lòng chửi thề không thôi. Không gian nhỏ hẹp đều phảng phất mùi hương khao khát của cô.