Chương 3-2

Bối Đào đeo cặp đi về phía cổng trường, tim vẫn còn đập thình thịch, cho đến khi quẹt thẻ để đi ra cổng, cô nhìn thấy Vương Hủy Ngọc đang đậu xe ở cách đó không xa, lúc này mới bình tĩnh lại, đi về phía bà ấy.

Bối Đào mở cửa lên xe: “Hôm nay mẹ không cần đi làm sao? Sao mẹ lại có thời gian rảnh đến trường đón con?”

“Giữa trưa hôm nay đúng lúc mẹ có công tác ở gần đây, con còn chưa ăn cơm đúng không? Mẹ có mang cho con hai món.” Nói xong, bà xoay người duỗi tay lấy túi giữ nhiệt đặt trên ghế sau, hỏi tiếp: “Năm học mới, con có theo kịp bài giảng của các môn không?”

Bối Đào “dạ” một tiếng, thắt dây an toàn.

Vương Hủy Ngọc giúp cô mở túi giữ nhiệt ra: “Vậy thì tốt, còn chưa tới 3 tuần nữa là đến kỳ thi tháng, chỉ có thể tăng hạng không được tụt hạng, con biết chưa?”

Trong xe rõ ràng đang bật điều hòa, nhưng trong l*иg ngực Bối Đào lại vô cùng ngột ngạt, bức bối, bàn tay cầm hộp cơm ấm áp dường như cũng nóng rực lên, học kỳ 2 lớp 11, cô thi được hạng 9, thật ra lý do chính không phải là do cô có tiến bộ, mà là bạn học cùng lớp biểu hiện thất thường dẫn đến bị tụt hạng, cô cũng nghe Dư Sơ nói, trong suốt kỳ nghỉ hè, cô bạn học ấy điên cuồng làm bài tập, đề thi, dự định kỳ thi kế tiếp sẽ báo thù. Trước đây, thứ hạng của Bối Đào luôn kém bạn ấy một bậc, cho nên cô không thể đảm bảo ở kỳ thi tiếp theo vẫn có thể giữ vững được hạng 9.

Bối Đào không muốn hứa với Chu Hủy Ngọc, nhưng nhìn vào đôi mắt không chấp nhận sự từ chối của bà, cô chỉ có thể ủ rũ “dạ” một tiếng.

Sau khi lên lớp 12, chủ nhật là Bối Đào phải quay lại trường, cho nên 4 giờ 45 sau khi học xong lớp Tiếng Anh, Bối Đào ăn tạm gì đó, thu dọn cặp sách rời khỏi lớp học thêm, đi tàu điện ngầm tuyến số 3 là có thể đi thẳng từ lớp học thêm đến trường.

Sau khi đến trường, còn 20 phút nữa là đến giờ tự học buổi tối, Bối Đào không về ký túc xá mà đi thẳng đến lớp tự học, lên hành lang lầu 2, Bối Đào xuyên qua cửa kính nhìn vào trong lớp, các bạn học tới cũng chưa đông, vì vậy cô chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn thấy ngay Chu Tê Thời đang ngồi ở gần cuối lớp.

Chu Tê Thời mặc áo thun trắng đơn giản, để lộ cơ bắp trên cánh tay thon gọn, mang theo cảm giác mảnh khảnh của thiếu niên, quần thể thao màu xám rộng thùng thình, dưới chân mang một đôi giày thể thao màu đen trắng, mái tóc đen nhánh tùy ý rũ xuống phía trên mày.

Bối Đào mới vừa đi vào cửa lớp, liền nghe thấy giọng nói của Dư Sơ: “Bối Đào, ngồi ở đây nè!”

Bối Đào ngạc nhiên, dựa theo tiếng nói phát ra, quả nhiên cô nhìn thấy Dư Sơ đang ngồi ở bàn 3, vừa rồi cô… hoàn toàn không chú ý đến Dư Sơ. Nhìn thấy Dư Sơ đang tươi cười xán lạn, Bối Đào không khỏi có chút chột dạ, mà các bạn khác trong phòng tự học sau khi nghe giọng nói của Dư Sơ cũng ngẩng đầu lên nhìn Bối Đào, bao gồm cả nhóm người Chu Tê Thời.

Bối Đào căng thẳng, tim cũng đập nhanh hơn, cô cúi đầu siết chặt quai đeo cặp, đi về phía Dư Sơ.

Bối Đào vừa mới ngồi xuống, Dư Sơ liền hướng mắt vào cặp sách của cô, sau đó nịnh nọt nói: “Bạn cùng bàn xinh đẹp đáng yêu của mình ơi, cho mình …ưm”

Dư Sơ còn chưa nói xong lời nịnh nọt lấy lòng, liền bị tay của Bối Đào bịt kín miệng.

“Mình đưa bài tập cho cậu ngay nè”. Bối Đào hoảng hốt đè thấp giọng nói.

Lúc này trong lớp tự học học sinh không nhiều lắm, cũng tương đối yên tĩnh, Chu Tê Thời ngồi ở bàn 4 cách Bối Đào và Dư Sơ một lối đi cũng nghe thấy được lời nói của Dư Sơ, Ôn Bồ không nhịn được cũng quay xuống nhìn hai cô, liền nhìn thấy Bối Đào rút tay lại, cúi đầu mở cặp sách, lấy ra bài kiểm tra.

Bất quá Dư Sơ nhịn không được ngửi ngửi vài lần, ghé sát vào Bối Đào mà nói: “Tay cậu thơm quá, cậu dùng hương gì vậy?”

Bối Đào cảm thấy bên tai hơi nóng lên, cô lấy bài kiểm tra ra, vừa định nói chuyện với Dư Sơ, vừa ngẩng đầu lên đã thấy Ôn Bồ đang nhìn về phía các cô.

Lưng Bối Đào lập tức cứng đờ, nhìn hai giây, cô di chuyển tầm mắt, sau đó đưa bài kiểm tra đến trước mặt Dư Sơ, bình tĩnh nói: “Mùi hương của bài kiểm tra”

Ôn Bồ không kiềm chế được cười ra tiếng, cậu ta đưa tay che miệng rồi quay người lại, vai vẫn còn đang run lên, sau đó đυ.ng vào bả vai Chu Tê Thời, nói bằng giọng chỉ có 2 người mới nghe được: “Lần này thì mình tin lời của Ngôn Trúc rồi, tiểu học bá thật sự rất dễ thương.”

Chu Tê Thời đang tính toán giải đề trên giấy, bả vai bị Ôn Bồ đυ.ng một cái, viết quẹt ra một đường trên giấy, anh ngẩng đầu liếc Ôn Bồ, lại nhìn thấy cậu ta lúc này đang nghẹn cười đến đỏ mặt, bất đắc dĩ “ừ” một tiếng đáp lại, chỉ là khi lần nữa cúi đầu xuống, khóe miệng lại hiện lên một ý cười nhẹ.



Bối Đào không thể không thừa nhận, lời nói ngày đó của mẹ khiến cho cô bị áp lực rất lớn, thế nên khoảng thời gian trước thì thi tháng, cô luôn liều mạng làm đề, cô lần lượt làm hết các đề thi của trường học lẫn đề thi của lớp cô Chu.

Bối Đào dùng hết sức lực, thời gian để làm đề thi làm cho Dư Sơ mỗi lần muốn cùng cô tám chuyện đều không có cơ hội, tuy rằng học sinh trong các lớp trọng điểm bọn họ đều cố gắng, đặc biệt là giai đoạn trước các kỳ thi lớn nhỏ, cố gắng đến mức không có thời gian thở gấp. Nhưng Dư Sơ cảm thấy rằng, cô bạn cùng bàn Bối Đào mới là người cố gắng nhất, từ năm lớp 11 hai người ngồi chung cho đến bây giờ, mỗi ngày Dư Sơ đều nhìn thấy Bối Đào ngoài làm bài mà các thầy cô trong trường, bài trong lớp học thêm, ngoài ra còn có cuốn đề thi dày đến mức từ trước đến giờ cô chưa bao giờ làm hết, nếu cô ấy chăm chỉ bằng một nửa của Bối Đào, cô ấy chắc hẳn có thể chen chân vào top 20 luôn!

Dư Sơ cũng hiểu lý do Bối Đào phải liều mạng cố gắng như vậy, cuối tháng này là kỳ thi tháng, cuối kỳ trước Bối Đào thật vất vả mới thi được hạng 9, chắc hẳn Bối Đào không muốn kỳ thi này bị tụt hạng, cho nên khoảng thời gian này Dư Sơ đều yên lặng không làm phiền Bối Đào, lại thấy những bạn học khác cũng đang cố gắng, Dư Sơ từ từ lấy ra bài thi mà mình con chưa làm xong.

Aiz, thôi… cùng nhau cố lên!