Chương 3-1

Sau khi năm học mới chính thức bắt đầu, dưới sự ân cần dạy bảo của lão Nghiêm và các giáo viên bộ môn, các học sinh cũng dần lấy lại tinh thần học tập sau một kỳ nghỉ hè vui vẻ. Thời tiết tháng 9 ban ngày vẫn oi bức, ăn cơm trưa xong, học sinh cũng không thích loanh quanh bên ngoài mà về lớp sớm, cửa sổ phòng học đóng kín mít, trên đầu là cánh quạt điện xoay tròn, phía bên trái bảng đen là điều hòa đang mở, không khí mát lạnh, ai muốn học thì tiếp tục học, còn lại thì nằm bò trên bàn nghỉ ngơi.

Lúc này Bối Đào đang ngồi trên ghế, giảng bài cho Lý Thanh Thanh ngồi ở sau lưng cô.

Thành tích của Bối Đào rất tốt, tính cách cũng tốt, các bạn học ngồi xung quanh cô nếu là có bài nào không biết làm thì sẽ tìm Bối Đào để hỏi, Bối Đào thường sẽ không từ chối, kỳ thật, cô cũng có một chút tâm tư riêng của mình, đó là Bối Đào ngồi bàn đầu, nếu không quay đầu ra phía sau, cô không thể nhìn thấy Chu Tê Thời ngồi ở vị trí cuối cùng của tổ 4, nhưng nếu không có việc gì thì cô không thể luôn quay ra sau, mà Lý Thanh Thanh ngồi sau lưng cô, là người mà cô vui lòng giúp đỡ nhất.

Bối Đào dùng giọng nói nhẹ nhàng trả lời các câu hỏi của Lý Thanh Thanh, nhìn vẻ mặt Lý Thanh Thanh hiểu ra vấn đề bắt đầu làm bài, lúc này cô mới bình tĩnh mà hướng mắt nhìn về phía Chu Tê Thời.

Lúc này Chu Tê Thời không làm đề thi, mà đang nằm lên bàn học nghỉ ngơi, ánh nắng mặt trời xuyên qua lớp rèm trắng mỏng chiếu lên người anh, anh theo thói quen mà quay mặt về hướng bên kia cửa sổ, cô chỉ có thể nhìn thấy sau lưng anh.

Bối Đào không có nhìn chằm chằm vào anh, rất nhanh liền thu lại tầm mắt mà Lý Thanh Thanh cũng chỉ vào câu hỏi khác mà hỏi cô.

Tuần đầu tiên của năm học mới nhanh chóng trôi qua, sau khi kết thúc tiết học cuối cùng của buổi sáng thứ 7, các học sinh đã một tuần rồi chưa được cầm điện thoại di động, một số bạn nam còn kích động đến mức ôm điện thoại mà hôn.

“Cậu có muốn gọi điện cho bố mẹ không?” Dư Sơ hỏi cô.

Bối Đào còn chưa kịp trả lời cô ấy, thì màn hình điện thoại đã sáng lên.

Dư Sơ cũng nhìn thấy là ai gọi điện: “Mẹ cậu gọi điện thoại cho cậu kìa.”

Bối Đào nhỏ giọng “ừ” một tiếng, vừa kết nối cuộc gọi, âm thanh của Vương Hủy Ngọc liền truyền tới: “Tan học chưa? Mẹ đang đứng ngoài cổng trường, con dọn dẹp tập sách rồi đi ra, mẹ đưa con đến lớp của cô Chu, nhớ mang theo tất cả vở ôn tập của tuần này.”

Sau khi tắt điện thoại, Bối Đào lấy bài tập về nhà mà các thầy cô giao cùng với vở ôn tập bên lớp cô Chu cất vào cặp sách, cùng Dư Sơ chào một tiếng, mang theo cặp sách đứng dậy, thời điểm xoay người, cô theo thói quen mà hướng mắt về vị trí Chu Tê Thời.

Chu Tê Thời vừa cúi đầu thu dọn sách vở vừa nói chuyện cùng Ôn Bồ và Ngôn Trúc đang đứng bên cạnh.

Lúc đi ngang qua bọn họ, Bối Đào nghe được cuộc trò chuyện của họ.

“Giữa trưa chúng ta đi tiểu viện phía bên kia ăn cơm nha?”

“Mình đồng ý, cậu thì sao hả Tê Thời?”

Chu Tê Thời không ngẩng đầu lên: “Mình không có ý kiến.”

Bối Đào vô thức dùng tay siết chặt một chút quai đeo cặp sách của mình, bỗng nhiên, sau lưng cô vang lên giọng nói của Ngôn Trúc: “Bối Đào!”

Bối Đào theo thói quen “a” một tiếng, xoay người lại.

Ngôn Trúc vẫy vẫy tay chào cô: “Chiều mai gặp lại nha.”

Bối Đào không dám nhìn xem Chu Tê Thời, cô nhìn thẳng vào Ngôn Trúc, môi cong lên, khẽ gật đầu “ừ” một tiếng.

Sau khi Bối Đào ra khỏi lớp học, Ngôn Trúc không kìm nổi mà nói: “Mình nói cho các cậu biết, Bối Đào thật sự rất dễ thương.”

Chu Tê Thời không nói gì, nhưng Ôn Bồ lại nói: “Nhìn ra rồi, cậu đánh giá rất cao Bối Đào.”

Ngôn Trúc cong môi không nói chuyện nữa, hai người bọn họ làm sao mà hiểu, vì bọn họ chưa thấy được một mặt khác của Bối Đào. Chỉ sau khi tắm xong vào buổi tối, Bối Đào mới xõa mái tóc đen mượt của mình ra, khuôn mặt nhỏ nhắn chỉ bằng lòng bàn tay, làn da trắng nõn tinh tế, áo ngủ và váy ngủ của Bối Đào đều có chất liệu đơn giản, cánh tay và đôi chân trắng mịn tinh tế đều lộ ra ngoài, cả người sạch sẽ thơm ngát trắng nõn, lúc cô nhìn người khác, một đôi mắt hạnh trong suốt như một quả cầu thủy tinh.

Ôi, bên khóe mắt trái của Bối Đào còn có một nốt ruồi nhỏ, chỉ khi cô rũ mắt xuống, người đứng ở vị trí rất gần mới có thể nhìn thấy, tóm lại, đặc biệt khơi dậy ý muốn bảo vệ của người khác!