Tuần này, các thí sinh nghệ thuật đi ra ngoài tập huấn cũng dần dần trở lại trường học, tất cả học sinh cuối cấp trong trường đều chăm chú ôn thi, Chu Tê Thời cũng giữ lời hứa, trong tiết tự học buổi tối mấy ngày nay đều dành ra thời gian dạy kèm cho Bối Đào môn Toán, thù lao chính là viên kẹo ngậm thông họng của Bối Đào, mấy ngày nay bọn họ gặp nhau, trong miệng đều là mùi đào ngọt ngào.
Sau khi buổi học cuối cùng kết thúc vào trưa thứ bảy, việc đầu tiên Ôn Bồ làm sau khi nhận được điện thoại là kéo Chu Tê Thời vào nhóm dạy kèm mà họ đã tạo trước đó, nhanh chóng đổi tên nhóm thành “Hai người kéo theo nhóm ba người”
Bối Đào: “Nên là một kéo bốn mới đúng.” Về cơ bản, đều là Chu Tê Thời giảng bài cho bốn người họ.
Ngôn Trúc không đồng ý: “Làm sao mà một kéo bốn được? Cậu cũng giúp tụi mình phụ đạo Tiếng Anh mà?”
Dư Sơ cũng nói: “Đúng đúng, nên gọi là Hai người kéo theo nhóm ba người”
Bối Đào nắm chặt quai đeo cặp, vô thức nhìn về phía Chu Tê Thời.
Khóe miệng Chu Tê Thời cong lên, hơi mang theo ý cười: “Tên này khá tốt.”
Thế là tên nhóm mới đã được quyết định một cách vui vẻ, nhóm dạy kèm năm người của bọn họ đã chính thức được thành lập.
Trong thời gian cuối tuần chỉ có một ngày rưỡi ngắn ngủi, nhóm dạy kèm của bọn họ khá sôi nổi. ai không biết làm câu nào thì cứ chụp gửi vào group, ai biết làm sẽ hỗ trợ giải đáp, nếu không biết thì đi tìm Chu Tê Thời, anh nhất định sẽ biết.
Sáng sớm chủ nhật, sau bữa sáng, Bối Đào đeo cặp và chuẩn bị đi học thêm, trước khi ra khỏi nhà, cô chợt nghĩ đến điều gì đó, cô mở tủ đựng đồ ăn nhẹ cạnh TV và lấy ra toàn bộ kẹo đào còn sót lại trong đó và bỏ hết vào cặp sách.
Thời gian ôn thi liền ngày qua ngày mà trôi qua, thời tiết càng ngày càng lạnh, học sinh ngoài mặc đồng phục mùa đông dày nặng bên ngoài còn mặc đủ loại áo giữ nhiệt bên trong vào áo len, điều hòa trong lớp cũng đang tỏa ra khí ấm. Trong lớp học ấm áp, học sinh không khỏi mong chờ trận tuyết đầu mùa của mùa đông năm nay.
Ăn trưa xong, Ôn Bồ rủ bọn họ xuống căn tin uống trà sữa.
Hôm nay gió lạnh thấu xương còn mang theo chút ẩm ướt, mấy người bọn họ đang cầm trà sữa nóng đi về phía phòng học, đột nhiên Chu Tê Thời cảm thấy trên mặt lạnh lẽo, lúc đầu anh còn nghĩ là mưa, kết quả lại nhìn đến những bông tuyết thật nhỏ.
Ôn Bồ cũng lau mặt: “Trời mưa... tuyết rơi??”
Vừa dứt lời, cậu ta liền nghe thấy những tiếng reo hò phấn khích nối tiếp nhau vang lên từ xa.
“Tuyết rơi! Tuyết rơi!!”
Các học sinh bắt đầu vui vẻ thông báo trận tuyết mùa đông đến muộn này.
Một lúc sau, tình hình tuyết rơi cũng lặng lẽ thay đổi, từ thưa thớt như vừa rồi trở thành hàng ngàn bông tuyết rơi trên tóc, trên vai của bọn họ... Miền Nam ít tuyết hơn, trẻ em miền Nam từ nhỏ đã mê mẩn tuyết, nhóm người Bối Đào cũng không ngoại lệ.
Bối Đào một tay cầm trà sữa, tay kia vươn ra hứng những bông tuyết, gần như vô thức nhìn về phía Chu Tê Thời.
“Tuyết rơi rồi” cô buột miệng nói ra.
Chu Tê Thời nghe được giọng nói của Bối Đào, nhìn về phía cô, ánh mắt hai người gặp nhau, anh mỉm cười: “Ừ, tuyết rơi.”
Bối Đào nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, sau đó muộn màng nhận ra hành động vừa rồi của cô hoàn toàn là trong vô thức, cô vô thức nhìn anh, nói với anh rằng “Tuyết rơi rồi”, lúc này cô chỉ cảm thấy vô cùng may mắn khi lúc ấy cô không buột miệng nói rằng “Chu Tê Thời, tuyết rơi rồi.” Nhưng dù vậy, tai Bối Đào vẫn không khống chế được mà ửng đỏ lên.
Học cùng trường gần ba năm, đây là trận tuyết mùa đông đầu tiên cô và Chu Tê Thời cùng đứng xem.
“Trời ơi! Tuyết càng ngày càng dày đặc!” Dư Sơ hưng phấn hét lên.
Âm thanh cô ấy cũng hấp dẫn sự chú ý của Bối Đào và Chu Tê Thời.
“Cầu trời cầu trời, trận tuyết tiếp theo cũng sẽ thật lớn!” Ngôn Trúc vừa cầm trà sữa vừa nghiêm túc cầu nguyện.
Ôn Bồ cười nói: “Dựa theo tình hình những năm trước, việc này có chút khó khăn.”
Đúng vậy, kể từ lúc bọn họ bắt đầu có ký ức, trong nhiều năm qua ở Nam Thị không có nhiều trận tuyết lớn, tất nhiên, trận tuyết vẫn còn đọng lại trong ký ức của họ là vào năm 2008, tuy không thể gọi là bão tuyết nhưng lại một thảm họa tuyết cực kỳ nghiêm trọng, tuyết và băng tích tụ đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến giao thông đường bộ và đường sắt ở hầu hết các thành phố ở phía Nam, bao gồm cả giao thông vào Lễ hội mùa xuân năm đó.
“Tuyết rơi dày đặc, chúng ta trở về phòng học đi.” Chu Tê Thời nói.
Mấy người bọn họ luyến tiếc không muốn đi, nhưng khi nhìn thấy tuyết ngày càng dày đặc, tuyết rơi trên tóc chóng biến thành những giọt nước, nếu bị cảm lạnh vào thời điểm này thật sự không phải chuyện tốt, bọn họ chỉ có thể nhanh chân đi đến phòng học.
Ở hành lang lầu ba của khu phòng học lớp 12, Lâm Gia Lệ cũng bị Triệu Tiêu Tiêu kéo ra khỏi lớp để ngắm tuyết, nhưng chỉ phấn khích được vài giây, đôi mắt của cô ta đã bị thu hút bởi vài bóng người ở tầng dưới, người đầu tiên cô ta nhìn thấy chính là Chu Tê Thời, và tiếp theo đó cô ta nhìn thấy Bối Đào đang đứng cách anh không xa, Bối Đào vừa giơ tay hứng tuyết vừa nghiêng đầu nói gì đó với Chu Tê Thời.
Lâm Gia Lệ cau mày, trực giác mách bảo với cô ta rằng suy đoán của cô ta là đúng.
Bối Đào thích Chu Tê Thời.