Chương 13-1

Cứ tưởng rằng tuyết sẽ sớm ngừng, nhưng không ngờ tới giờ nghỉ trưa, tuyết bên ngoài rơi càng lúc càng dày đặc, trận tuyết lớn như vậy đã khiến trái tim của một nhóm học sinh miền Nam trong trường cũng bị kích động. Giờ nghỉ trưa, trong lớp rất ít học sinh nghiêm túc nghỉ ngơi, hầu hết đều đang chăm chú nhìn những bông tuyết dày đặc nhẹ nhàng ngoài cửa sổ.

Chuông nghỉ trưa vang lên, các bạn học nối đuôi nhau chạy ra, đứng khắp hành lang để ngắm tuyết.

Cho đến khi tiếng chuông chuẩn bị vào học vang lên, giáo viên chủ nhiệm của họ, Lão Nghiêm, đang đi đến lớp, ông nhẹ “a” một tiếng, học sinh ở ngoài hành lang tứ tán chạy về lớp, Lão Nghiêm đặt cốc giữ nhiệt lên bàn, nói với giọng nghiêm túc. “Các em là học sinh lớp 12, còn có thời gian ngắm tuyết sao? Còn một tuần nữa là đến kỳ thi tháng, các em rất có tự tin phải không?”

Các bạn cùng lớp: “……”

Giống như quả cà tím bị nhiễm sương giá, héo.

Mà càng huyền bí hơn nữa là sau lời nói của Lão Nghiêm, trận gió tuyết kéo dài gần hai giờ đã lặng lẽ dừng lại, mặt trời nhanh chóng xuất hiện, xua tan lớp tuyết hơi dày, mọi thứ đều tan chảy hoàn toàn, như thể tuyết chưa từng rơi, vì vậy tin đồn thái quá về việc “Lão Nghiêm nổi giận dọa xua gió tuyết” cũng lan truyền trong trường.

Chiều thứ bảy, Bối Đào vẫn đến trường luyện thi như thường lệ, trong khi Ngôn Trúc và Ôn Bồ đến nhà Chu Tê Thời để cùng nhau làm các đề thi ôn tập.

Cách đây một khoảng thời gian, bố mẹ Chu Tê Thời đã đi du lịch nước ngoài, chị gái của anh đi công tác nên cũng không có ở nhà, nên trong ngoài dì giúp việc, cũng chỉ có 3 người bọn họ, dì giúp việc cắt trái cây mang lên cho họ xong thì cũng đi xuống nhà.

Ngôn Trúc ăn một miếng táo, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, nói với Chu Tê Thời và Ôn Bồ: “Hôm nay là Đêm Giáng sinh, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn nhé!” Sau bữa tối, cô ấy định đến trung tâm thương mại để chọn quà Giáng sinh cho Bối Đào và mọi người!

Bối Đào và Dư Sơ cũng hẹn ăn tối cùng nhau, tiết học cuối cùng của buổi chiều kết thúc, cô lập tức mặc áo khoác, vội vã xuống lầu. Quả nhiên, vừa mới xuống lầu, cô đã nhìn thấy Dư Sơ đang đứng ở cửa trường học thêm, Bối Đào hướng về Dư Sơ hô một tiếng, sau đó chạy chậm đến chỗ cô ấy.

“Sao cậu không vào trong đợi? Bên ngoài lạnh lắm?”

“Không sao đâu, mình vừa mới đến thôi.” Dư Sơ vừa nói vừa lấy ra hai quả táo đỏ tròn rất đẹp từ sau lưng, “Đêm Bình an ăn táo, bình bình an an.”

Bối Đào trong lòng ấm áp, mỉm cười nhận lấy, “Cảm ơn cậu.” Nói xong, cô lại ôm cánh tay Dư Sơ, “Chúng ta đi ăn cơm đi.”

Hai người bắt taxi trực tiếp đến khu ẩm thực phía trước. Vào đêm Bình an trước ngày Giáng sinh, không khí Giáng sinh trên đường phố đặc biệt nồng nàn, khắp nơi có thể nhìn thấy ông già Noel đội mũ đỏ và cây thông Noel được trang trí cẩn thận.

Cả hai nhanh chóng bước vào một nhà hàng được trang trí theo chủ đề Giáng sinh. Trong khi chờ đợi các món ăn được mang lên, Dư Sơ dùng điện thoại di động chụp ảnh đồ trang trí Giáng sinh trong nhà hàng. Sau vài phút, người phục vụ đã mang cơm cà ri được trang trí thêm ông già Noel, bánh tart có dâu tây trang trí bên trên cùng với soup bí đỏ, hai người vừa ăn vừa trò chuyện.

Dư Sơ nhấp một ngụm canh bí đỏ rồi hỏi: “Cậu đã suy nghĩ nên mua quà Giáng Sinh gì chưa?”

Bối Đào lắc đầu: “Vẫn chưa.”

“Vậy sau khi ăn xong chúng ta đi trung tâm thương mại xem thử ha?”

Ăn xong, còn hơn một giờ nữa Bối Đào mới bắt đầu vào lớp. Hai người họ đến một trung tâm mua sắm lớn cách đó không xa để chọn quà Giáng sinh. Quà Giáng sinh trong cửa hàng phong phú đến nổi làm hai người hoa cả mắt, cuối cùng Bối Đào đã chọn được là bình giữ nhiệt phong cách Giáng Sinh, ba cái màu hồng phối màu trắng, hai cái màu xanh lục phối trắng, vừa đúng là 5 cái.



Bối Đào và Dư Sơ hẹn nhau cùng trở lại trường học, thời điểm hai người đến phòng tự học buổi tối, Ngôn Trúc và những người khác vẫn chưa đến, khoảng mười phút sau, bóng dáng của ba người mới xuất hiện bên ngoài hành lang, Dư Sơ lập tức nhìn về phía họ vẫy tay.

Đôi mắt của Ngôn Trúc sáng lên, bỏ lại Chu Tê Thời và Ôn Bồ phía sau, chạy về phía Bối Đào và Dư Sơ.

Ngôn Trúc đặt túi quà trong tay lên bàn: “Mình chuẩn bị quà Giáng sinh cho hai cậu nè.”

Bối Đào và Dư Sơ nhìn nhau mỉm cười, Bối Đào hơi khom người cầm mấy túi quà đặt ở trên bàn, Ngôn Trúc nhìn thấy thì sửng sốt một chút, sau đó ba người cùng bật cười, lúc này, Ôn Bồ và Chu Tê Thời cũng đi tới, liếc mắt một cái liền nhìn thấy các túi quà được đặt trên bàn.

Ôn Bồ nhịn không được nói: “Không nghĩ tới các cậu đều chuẩn bị quà.”

Ngôn Trúc khịt mũi, “Cậu không hiểu được sự ăn ý của con gái đâu.”

Ôn Bồ sờ sờ cái mũi nói: “Đúng đúng, tụi mình không hiểu.”

Mấy người bọn họ nhanh chóng lấy quà ra. Ngôn Trúc đã chuẩn bị ba chiếc khăn quàng cổ Giáng sinh có họa tiết hình thoi màu đỏ và trắng giống hệt nhau. Bối Đào và Dư Sơ cũng mua ba chiếc bình giữ nhiệt Giáng sinh màu đỏ và trắng, hiển nhiên là cho ba người bọn họ. Họ không chỉ trùng hợp chuẩn bị quà Giáng sinh cho nhau mà không ngờ quà họ tặng lại hợp nhau đến thế.

Ôn Bồ chỉ vào hai chiếc bình giữ nhiệt màu xanh và trắng còn lại, nói: “Hai cái này là tặng cho mình và Chu Tê Thời nhỉ?”

Dư Sơ cười nói: “Đúng rồi, hai cậu cũng phải có quà chứ!” Vừa nói, cô ấy vừa đẩy hai chiếc bình giữ nhiệt còn lại về phía bọn họ.

Ôn Bồ lộ ra vẻ mặt thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), nhìn về phía Chu Tê Thời: “Aizz, thật là ngượng ngùng, tụi mình cũng chưa chuẩn bị quà Giáng sinh cho các cậu.”

Đang lúc Bối Đào định nói không sao thì cô nghe thấy Ngôn Trúc phàn nàn: “Đúng vậy, cậu không những không chuẩn bị quà, mà còn không đủ kiên nhẫn để cùng mình đi chọn quà Giáng sinh.”

Ôn Bồ lập tức phản bác: “Ai thiếu kiên nhẫn? Chiếc khăn quàng cổ này không phải là do hai tụi mình đề cử sao?”

Ngôn Trúc do dự rồi nói: “Cậu đừng có dát vàng lên mặt, rõ ràng là do Chu Tê Thời đề xuất, hỏi cậu cái gì thì cậu cũng đều trả lời là đẹp, có thể có thể.”

Bối Đào nghe thấy những lời này, tay đang vuốt ve chiếc khăn choàng dừng lại một chút, mặc dù biết chiếc khăn quàng cổ là do Ngôn Trúc tặng, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được sự phấn khích khi nghĩ rằng đó là do Chu Tê Thời đã đề cử. Bối Đào không thể kìm chế được mà ngẩng đầu lên và liếc nhìn Chu Tê Thời.

Kết quả là khi Bối Đào vừa ngẩng đầu, hai đôi mắt nhìn nhau

Trái tim Bối Đào đột nhiên đập mạnh, cô không ngờ lại gặp phải ánh mắt của Chu Tê Thời vào lúc này, cô kìm nén sự hoảng loạn, sợ Chu Tê Thời có thể nhận ra điều gì đó, liền hướng về phía anh nở một nụ cười như thường ngày, Chu Tê Thời cũng mỉm cười lại với cô.