Chương 12-1

Sau khi lập đông, quầy bán quà vặt bắt đầu bán trà sữa, hương vị sữa ngọt ngào, giá 7 tệ một ly, rất được học sinh yêu thích, đặc biệt trong khoảng thời gian này, nhiệt độ giảm xuống thấp, đám người Bối Đào trước tiết tự học tối mỗi ngày đều sẽ đi mua một ly.

Biết trước hôm nay Chu Tê Thời thi xong sẽ trở về trường học tiết tự học buổi tối, Ôn Bồ cố ý mua thêm 1 ly trà sữa, nhóm người đi từ quầy bán đồ ăn vặt đi về phía lớp học, vào mùa đông, chỉ mới 6 giờ mà sắc trời đã tối, đèn đường trong sân trường cũng đã sáng lên, gió thổi lạnh thấu xương, Bối Đào tùy ý nhìn về phía cổng trường, lại bất ngờ nhìn thấy một hình bóng quen thuộc.

“Đào Đào?” Dư Sơ thấy cô bỗng nhiên dừng lại.

Bối Đào hình thân ảnh phía xa, muốn nói người đó có điểm giống với Chu Tê Thời, nhưng cô lại sợ cô nhận sai sẽ bị bọn họ nhìn ra tâm tư, lúc cô vẫn còn đang do dự, giọng nói của Ôn Bồ vang lên: “Chu Tê Thời!”

Bối Đào không có nhìn sai, hình bóng kia thật sự là Chu Tê Thời.

Chu Tê Thời mặc một chiếc áo lông vũ đơn giản màu đen, bản vẽ và những dụng cụ vẽ trcậu đã nhờ chị của cậu đem về nhà, trên người cậu chỉ có một chiếc điện thoại cất ở túi áo và 5 cây hồ lô ngào đường, Chu Tê Thời cũng đã nhìn thấy đám người Ôn Bồ đứng dưới ánh đèn đường.

Ôn Bồ chạy nhcậu đến chỗ của Chu Tê Thời.

“Cuối cùng cậu cũng về rồi, mình có mua trà sữa cho cậu, vui không?” Vừa nói cậu ta vừa chú ý hồ lô ngào đường trong tay Chu Tê Thời, “Được nha, cậu còn mua cho tụi mình hồ lô ngào đường nữa.” Nói xong, cậu ta rút một xâu dâu tây từ trong tay Chu Tê Thời.

Đang nói chuyện, Bối Đào và những người khác cũng đi tới.

“Học thần, hoan nghênh trở lại trường học!” Dư Sơ quen thuộc nói.

Mấy ngày trước, khi trở lại tham gia kỳ thi hàng tháng, Chu Tê Thời đã biết Dư Sơ rất dễ quen thuộc với mọi người, liền gật đầu với cô ấy, sau đó đưa mấy xiên hồ lô ngào đường còn lại cho cho các cô, Ngôn Trúc trước tiên cầm lấy vị gạo nếp mà mình yêu thích, sau đó lại không chút khách sáo cầm lấy vị hạt dẻ và dâu tây.

Ngôn Trúc biết Chu Tê Thời thích ăn hương vị hạt dẻ, nhưng cô nàng vẫn thản nhiên nói: “Chỉ có một xiên hạt dẻ thôi, đưa cho Bối Đào nha, Chu Tê Thời, hôm nay cậu ăn dâu tây đi.” Trong khoảng thời gian này bọn họ thường cùng nhau đi mua hồ lô ngào đường cho nên Ngôn Trúc cũng biết khá rõ yêu thích của Bối Đào và Dư Sơ, cô ấy đưa quả hạt dẻ cho Bối Đào, dâu tây cho Dư Sơ.

Chu Tê Thời nhìn Bối Đào, cậu ấy cũng thích hương vị hạt dẻ?

Bối Đào cầm thật chặt que hồ lô ngào đường, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt Chu Tê Thời, cô kìm nén hoảng loạn, giả vờ như vừa biết được anh cũng thích mùi vị hạt dẻ, cô đưa miếng hạt dẻ cho anh, nói: “Cậu ăn cái này đi.”

Chu Tê Thời đương nhiên sẽ không cầm, anh cười nói: “Không cần, cậu cứ ăn đi.”

Ngôn Trúc cắn một miếng hồ lô ngào đường, vòng tay qua vai Bối Đào, thản nhiên nói: “Không sao đâu, cậu ấy là con trai, ăn vị nào chả được!”

Dư Sơ cũng nói: “Hay cậu cứ ăn đi, học thần sẽ không để ý đâu.” Sau đó, mắt Dư Sơ sáng lấp lánh cảm ơn Chu Tê Thời.

“Cảm ơn.” Bối Đào cũng cảm ơn anh.

Chu Tê Thời: “Không có gì.”

Tiếng chuông chuẩn bị cho buổi tự học buổi tối vang lên, mấy người bọn họ cũng nhanh chóng tiến về phòng tự học buổi tối, bạn học nhìn thấy Chu Tê Thời quay về trường cũng liền nhiệt liệt hoan hô.

Dư Sơ cắn một miếng hồ lô ngào đường: “Nhân duyên của học thần cũng thật tốt.”

Bối Đào cầm chặt xiên hồ lô, miên man suy nghĩ, cô không nghe thấy Dư Sơ nói gì, cho đến khi Ngôn Trúc chạm vào cánh tay cô, nhắc cô lấy bài thi toán ra để cho Chu Tê Thời xem xét, lúc này Bối Đào mới có phản ứng lại.

Rất nhanh, chuông tự học buổi tối vang lên, Ôn Bồ vòng tay qua vai Chu Tê Thời, đi về phía bọn họ.

Chu Tê Thời ngồi xuống đối diện Bối Đào.

Ngôn Trúc chủ động đẩy bài thi của Bối Đào về phía Chu Tê Thời, nói: “Tụi mình đã thỏa thuận rồi đó, cậu sẽ giúp Bối Đào học toán khi cậu quay lại trường.”

Chu Tê Thời cầm bài thi của Bối Đào, ánh mắt nhìn vào mấy câu cô làm sai, ngay cả Bối Đào cũng làm sai thì không cần nói đến mấy người khác, anh bỏ bài thi xuống, cầm lấy bút và giấy nháp ở gần mình nhất.

Trái tim Bối Đào đột nhiên nâng lên, bởi vì Chu Tê Thời đang cầm bút và giấy của cô.

Chu Tê Thời không để ý, lúc anh đang giảng bài cho Bối Đào, Ngôn Trúc và những người khác cũng tự giác lại gần hơn để cùng nghe.

Cách giảng bài của Chu Tê Thời rất rõ ràng và dễ hiểu đối với một người vốn là học sinh giỏi như Bối Đào. Về phần Ngôn Trúc và những người khác, Chu Tê Thời phải giải hết toàn bộ bài trước khi giảng lại cho bọn họ.

Trong buổi tối tự học đầu tiên, Chu Tê Thời giành thời gian để giảng bài cho bọn họ, nhưng vì Bối Đào có khả năng tiếp thu cao hơn nên chủ yếu vẫn là cô giảng lại bài cho Ngôn Trúc và những người khác, mức độ kiên nhẫn của Chu Tê Thời cũng giảm dần, khi sắp trở về con số 0 thì đúng lúc chuông tan học cũng vang lên.

Ôn Bồ biết rõ tính tình Chu Tê Thời, rất biết điều đưa trà sữa qua cho anh: “Uống chút trà sữa cho thông cổ họng.”

Ba chữ “thông cổ họng” ngay lập tức khiến Bối Đào nhớ đến điều gì đó, cô đưa tay vào túi, nhanh chóng lấy ra viên kẹo trái cây mà cô đã chần chừ không dám đưa, đây là kẹo do mẹ cô đưa để thông cổ họng, vị mật đào nước, mỗi gói năm viên.

“Đúng, cậu có thể thử viên ngậm trị đau họng này, có vị đào mật và có chút vị bạc hà, ăn rất ngon.” Bối Đào vừa nói vừa xé túi đựng ra, đổ ra năm viên kẹo cứng được gói riêng lẻ hình chữ nhật, cô lấy ra một viên, đưa cho anh.

“Cảm ơn.” Chu Tê Thời nhận lấy.

Năm viên kẹo, năm người mỗi người một viên.