Chương 6-2

Một tháng trước kỳ thi chung khảo nghệ thuật, các học sinh nghệ thuật và thể thao lục tục rời trường, lớp Bối Đào cũng có đến 7, 8 học sinh, vì kỳ thi giữa học kỳ sắp đến, các học sinh khác cũng không chú ý nhiều đến các học sinh nghệ thuật và thể thao, mỗi người đều vùi đầu vào làm đề thi.

Lúc Bối Đào làm đề thi, đôi khi tầm mắt không tự chủ được sẽ liếc qua chỗ ngồi của Chu Tê Thời, ghế dựa xếp sát vào bàn học, mặt bàn cũng thật sạch sẽ.

Dư Sơ đi vào lớp sau khi rót xong nước ấm, cô ấy đặt bình giữ nhiệt của Bối Đào ở một góc bàn, dựa lại gần nhỏ giọng nói chuyện: “Lúc mình đi rót nước, nghe được các bạn nữ ở lớp hai đang nói về Ngô Cẩn Việt lớp bọn họ đang đặc biệt ôn thi, nghe nói là muốn nhân cơ hội học thần đang tập huấn ở bên ngoài mà đoạt lấy vị trí hạng nhất.”

Bối Đào dừng bút, nhỏ giọng nói: “Mình cảm thấy khả năng không cao.”

Dư Sơ cười “hắc hắc”, cười đến đôi mắt của cô ấy hơi nheo lại: “Mình cũng cảm thấy như vậy á.” Cũng không nhìn lại xem các đợt thi trước cậu ta kém học thần bao nhiêu điểm, cô ấy cũng không tin cậu ta còn có thể tiến bộ vượt bậc hơn 10 điểm.

Lần nữa Bối Đào gặp lại Chu Tê Thời là vào sáng sớm thứ hai, đó là ngày đầu tiên của kỳ thi giữa học kỳ, ở trường bọn họ, phòng thi là dựa trên thứ hạng để phân chia, ba mươi học sinh đứng đầu khối đều ở phòng thi A, khi cô bước vào phòng thi, ánh mắt đầu tiên là nhìn đến Chu Tê Thời đang nói chuyện cùng Ôn Bồ, cây bút đen bình thường đang xoay tròn ở trên năm ngón tay thon dài của anh.

Còn mười lăm phút nữa là đến giờ thi, Bối Đào lấy túi đựng bút, lấy bút viết, gôm đặt trên bàn, bỗng nhiên, cô nhìn thấy mấy nam sinh chỗ Chu Tê Thời đột nhiên đứng dậy, dự định đi ra ngoài.

Không bao lâu sau, vài bạn nam tiến tới xô đẩy nhau, lúc đi qua bàn của Bối Đào, cũng không biết ai đẩy ai, một bạn nam đột nhiên va vào bàn học của Bối Đào, đồng thời làm rớt cục gôm của Bối Đào xuống đất.

Đυ.ng vào mặt bàn là đại diện môn địa lý của lớp bọn họ, tên là Tào Văn Hiên, cậu ta lập tức nói xin lỗi với Bối Đào, sau đó hét lên: “Ai? Ai đẩy mình đó?” Bất quá, cậu ta cũng không có chú ý đến việc mình làm rớt cục gôm của Bối Đào.

Bối Đào theo thói quen trả lời một câu: “Không sao đâu”, thấy cậu ta hình như không phát hiện làm rơi cục gôm của cô xuống đất, cô cũng không có nhắc nhở, mà nghiêng đầu xuống đi tìm, đang tìm thì bỗng nhiên một bàn tay thon dài xuất hiện trong tầm mắt của cô, sau đó, một cục gôm màu nâu cũng được đặt trên mặt bàn.

“Đây, gôm của cậu.”

Âm thanh quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn khiến Bối Đào vô thức nhìn qua, thiếu niên đang đứng trước bàn học của cô, đồng phục mùa thu đơn giản càng khiến khí chất của anh thêm sạch sẽ, thanh lãnh, đôi mắt thâm thúy, mũi cao thẳng, đường nét gương mặt thanh tú mang theo vài phần hơi thở độc đáo của thiếu niên.

Tim Bối Đào đột nhiên đập nhanh, cô cảm thấy chỉ cần đối diện vài giây thôi đã khiến tâm ý hoảng loạn, nhưng đối với Chu Tê Thời, bất quá chỉ là lướt qua vài giây, anh để cục gôm trên bàn xong thì đặt tay lên vai bạn nam khác. Khi anh bước ra ngoài, một mùi hương nước giặt nhàn nhạt xoạt qua chóp mũi của Bối Đào, lúc này cô mới bình tĩnh lại, cô còn chưa nói cảm ơn với anh.

Bối Đào nhìn chằm chằm vào cục gôm ở góc bàn, mạnh mẽ đè xuống suy nghĩ muốn quay đầu lại để nhìn Chu Tê Thời.

“Hừ!”

Một âm thanh hừ lạnh đột nhiên vang lên ở phía trước cô. Bối Đào theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn qua, là Lâm Gia Lệ.

Hai người nhìn nhau, Bối Đào từ trong ánh máy của Lâm Gia Lệ cảm nhận được thù địch của cô ta đối với cô, cũng rõ ràng âm thanh “hừ” là nhằm vào mình, Bối Đào duỗi tay lấy cục gôm ở góc bàn, sau đó bình tĩnh dời tầm mắt, trừ bỏ cạnh tranh thứ hạng, cô cùng Lâm Gia Lệ không có bất kỳ liên quan nào, nếu vì việc đó mà cô ta chán ghét cô, vậy thì cô cũng bó tay.

Ngày thi thứ ba của kỳ thi, môn thi cuối cùng của buổi sáng kết thúc, Chu Tê Thời cùng với các học sinh nghệ thuật và thể thao khác lại rời trường, Bối Đào lần nữa bị Dư Sơ kéo đến hành lang nhìn Chu Tê Thời rời đi, đi cùng với anh còn có một bạn nữ đang cột tóc đuôi ngựa.

Dư Sơ cau mày, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Bạn nữ kia là ai vậy? Sao lại đi cùng học thần?”

Tuy rằng Bối Đào không nhìn thấy được gương mặt, nhưng cô nhớ rõ chiếc băng đô trên tóc bạn nữ kia. Là Lâm Gia Lệ.

Kết quả kỳ thi giữa kỳ và thứ hạng được công bố sau khi kết thúc buổi tự học sáng hôm sau.

Sau giờ học, có rất nhiều học sinh chạy đến xem bảng điểm, Bối Đào cảm thấy rất nhiều bạn muốn xem xem là Chu Tê Thời có còn đứng hạng nhất nữa hay không, quả nhiên, cô còn chưa đi đến gần, đã nghe thấy tiếng thảo luận sôi nổi của các bạn học.

“Đm! Chu Tê Thời mẹ nó vẫn đứng hạng nhất!”

“Rốt cuộc có cần lợi hại như vậy không trời ơi!”

“Quả nhiên cái danh “học thần” không phải ai cũng có thể được kêu!”

Dư Sơ vui mừng nhảy lên, cô ấy biết rằng không có ai có thể cướp cái danh hạng nhất của Chu Tê Thời.

Khóe miệng của Bối Đào cũng hơi cong lên.

Rất nhanh sau đó, tin tức Chu Tê Thời đến lớp tập huấn, xin nghỉ về trường tham gia kỳ thi giữa kỳ vẫn đạt được hạng nhất lan truyền toàn trường, làm cho độ nổi tiếng của anh ở trường học lại càng được nâng cao, mà giáo viên chủ nhiệm là lão Nghiêm cũng vô cùng vui vẻ.

Đứa trẻ này đúng là có đủ tư cách để kiêu ngạo!