Chương 6-1

Bối Đào và Chu Tê Thời mỗi người ôm một chồng sách bài tập Tiếng Anh từ văn phòng đi về lớp, Chu Tê Thời cao hơn Bối Đào rất nhiều, đầu của cô chỉ cao hơn vai của Chu Tê Thời một chút, hơn nữa cô còn cúi đầu xuống, anh chỉ nhìn được được đỉnh đầu của cô, nhìn nhìn, anh bỗng nhớ đến lúc nãy cô nhanh chóng quay mặt đi.

Giác quan thứ sáu của Bối Đào rất mạnh, cô cảm nhận được tầm mắt của Chu Tê Thời, trái tim vốn đã đang đập rất nhanh của cô giống như là muốn nhảy ra khỏi cổ họng, cô vô thức vò vò sách bài tập trong l*иg ngực, bầu không khí lộ ra vẻ xấu hổ, lúc đi xuống dưới lầu, Bối Đào cuối cùng cũng lấy hết can đảm mở miệng.

“Chu Tê Thời, cảm ơn cậu đã giúp mình mang vở bài tập về.”

Chu Tê Thời có chút ngạc nhiên, anh và Bối Đào cũng không thân, số lần nói chuyện của hai người có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu anh nhớ không lầm, lần trước hai người nói chuyện chính là lúc đi siêu thị hôm khai giảng, ngay cả Ngôn Trúc đã ở cùng phòng ký túc xá với cô lâu như vậy, đều nói Bối Đào đặc biệt an tĩnh, lời nói lại càng ít, cho nên anh không ngờ cô sẽ chủ động nói chuyện.

“Không cần khách sáo, chỉ là chuyện nhỏ thôi.” Chu Tê Thời nói.

Sau khi đi xuống lầu, bọn họ còn phải đi bộ qua con đường dài rợp bóng cây thì mới đến khu lớp học của họ.

Vào mùa thu, những tán lá ngô đồng xanh biếc hai bên đường cũng dần chuyển sang màu vàng, nắng cũng không còn oi bức như hồi tháng 9. Ánh nắng xuyên qua những cành lá đan xen, tạo thành từng mảng nắng sặc sỡ, gió nhẹ thổi qua, trong hơi thở thoang thoảng hương hoa cỏ cùng với mùi hương từ nước giặt quần áo của thiếu niên.

Trên đường đi về lớp học, hai người bọn họ không nói chuyện, Bối Đào cũng không dám lại nghiêng đầu nhìn xem anh, bởi vậy tầm mắt của cô nhanh chóng đã bị hấp dẫn bởi hình ảnh bóng dáng của họ in trên mặt đất, một cao một thấp rõ ràng, lúc gần lúc xa, giống như hai đường thẳng song song.

Sắc mặt của Bối Đào vẫn luôn bình thản, nhưng chỉ có chính cô biết lúc này trong nội tâm là cuồn cuộn sóng to gió lớn, ai mà chưa từng mơ mộng ra cảnh được cùng người mình thích đi dạo trên con đường thánh địa đầy cây xanh trong khuôn viên trường đâu? Bối Đào cũng không ngoại lệ, nhưng tất cả chỉ là tưởng tượng mà thôi, mà vào lúc này, mơ mộng từng cất giấu thật sâu trong đáy lòng lại đang diễn ra.

Cô cùng Chu Tê Thời, thật sự đang cùng nhau bước đi dưới hàng cây râm mát.



Chu Tê Thời đã thu dọn cặp sách trước buổi tự học buổi tối, sau khi kết thúc tiết tự học liền đi ra khỏi trường, Ôn Bồ và Ngôn Trúc tiễn anh đến cổng trường, mà Bối Đào cũng bị Dư Sơ lôi kéo dừng lại mà nhìn theo bóng dáng của anh, vẫn như mọi khi, đẹp trai cao ráo.

Dư Sơ buồn bã nói: “Tưởng tượng đến ngày mai không còn nhìn thấy gương mặt đẹp trai của học thần, mình cảm thấy đêm nay mình sẽ mất ngủ.”

Bối Đào đè xuống cảm giác buồn bã mất mát trong lòng, nói: “Đợi đến kỳ thi giữa học kỳ cậu ấy sẽ trở về.”

Dư Sơ bĩu môi: “Vậy thì cũng phải chờ một tuần nữa.”

Bối Đào nói: “Một tuần sẽ trôi qua rất nhanh thôi”

Bối Đào vừa nói xong, Dư Sơ liền nhìn qua cô, Bối Đào bị cô ấy bất thình lình nhìn mà hoảng hốt, vừa rồi cô nói sai cái gì sao? Ngay lúc cô đang thầm nghĩ trong lòng, Dư Sơ lại ôm cánh tay của cô, tựa đầu vào vai cô, rầm rì: “Đào Đào, cậu thật tốt, cảm ơn cậu đã an ủi mình.”

Bối Đào: “……” lặng lẽ thở ra.

Bên này, Ôn Bồ và Ngôn Trúc tiễn Chu Tê Thời đến cổng trường, Ôn Bồ cùng Chu Tê Thời trước giờ đều là Tiêu không rời Mạnh, Mạnh không rời Tiêu, nghĩ đến phải tách nhau ra hơn một tháng, hơn nữa kỳ thi giữa kỳ cũng không có người phụ đạo, cậu ta không khỏi đau lòng, giang hai cánh tay ra muốn đi ôm Chu Tê Thời.

Nhưng mà, không ôm được.

Ôn Bồ bất mãn vì bị Chu Tê Thời né tránh, lẩm bẩm: “Tụi mình có phải anh em tốt không vậy? Coi chừng chủ nhật mình không thèm đến thăm cậu.”

Chu Tê Thời cười khẽ: “Vậy thì cậu không cần tới, mình tập huấn rất bận, chắc cũng không có thời gian gặp cậu đâu.”

Ôn Bồ: “…….”

Lúc hai người đang nói chuyện, Ngôn Trúc thấy một chiếc Porsche màu trắng chạy về phía cổng trường, sau khi nhìn biển số xe, Ngôn Trúc lập tức nói: “Là xe của chị Tê Đinh, chị ấy về nước rồi.”

Rất nhanh, chiếc Porsche ngừng ở trước mặt đám người Chu Tê Thời, một cô gái mặc áo khoác màu nâu bước từ trên xe xuống, cô ấy mỉm cười vẫy tay chào bọn họ, Ngôn Trúc và Ôn Bồ cũng ngoan ngoãn đến chào hỏi.

Chu Tê Thời mở cửa ghế phụ, nhìn hai người Ngôn Trúc và Ôn Bồ: “Mình đi đây, hai người các cậu cũng mau về ký túc xá đi.”

“Có rảnh thì đến nhà chơi nhé, chị đi nha, tạm biệt,” Giang Tê Đinh nhìn hai người bọn họ nói.

“Tạm biệt chị Tê Đinh.” Hai người Ngôn Trúc và Ôn Bồ đồng thanh nói.

Sau khi nhìn thấy xe ở Giang Tê Đinh đã chạy xa, Ngôn Trúc và Ôn Bồ mới đi về hướng trường học.

Chu Tê Thời điều chỉnh dáng ngồi cho thoải mái, hỏi chị gái: “Chị về nước lúc nào vậy?”

Giang Tê Đình đi công tác nước ngoài từ nửa tháng trước, lúc đầu tuần liên lạc với chị ấy, chị ấy nói đến tuần sau mới có thể trở về, Giang Tê Đình cười nói với anh: “Dự án hoàn thành trước kế hoạch nên chị về sớm, vừa về sớm liền đến đón em, cảm động không?”

Chu Tê Thời chìa môi: “Ừ ừ, cảm động cảm động.”

Giang Tê Đinh liếc anh, cười mắng: “Thằng nhóc thối”. Tiếp sau lại hỏi: “Lúc chiều ăn cơm ở trường có no không? Chưa no thì chị chở em đi ăn khuya trước rồi hãy về?”

“Cũng được, đi ăn hải sản ở nhà Ngư Tiên Trân đi.”

“Thằng nhóc em không mắc tiền thì không ăn đúng không?”

Chu Tê Thời nhàn nhã cầm chơi điện thoại, không trả lời.