Chương 4: Ôm nhau ngủ

Bạch Du tỉnh dậy từ trong ánh nắng ban mai mông lung.

Gần trong gang tấc, là một gương mặt xinh đẹp tuyệt luân, vô cùng rõ ràng phóng đại ở trước mắt.

Bạch Du ngẩn người, nhớ lại tối hôm qua, ngủ cùng giường với Cố Bắc Mộ.

Mà bắp đùi của cô, đang đặt trên lưng Cố Bắc Mộ, chen lấn trong đệm chăn nhỏ hẹp, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Cố Bắc Mộ từ từ truyền đến.

Chẳng lẽ cả đêm, mình cũng ôm Cố Bắc Mộ mà ngủ, cô ấy có thể ngại bản thân quấn người hay không?

Bạch Du động động đùi, rút ra từ trên người Cố Bắc Mộ, động tác cẩn thận từng li từng tí.

Lông mi Cố Bắc Mộ rung rung, hơi thở phát ra nặng nề, nhắm mắt lại, một lần nữa ôm Bạch Du vào trong ngực: "Ưʍ... Lại ngủ thêm một lát..."

Bạch Du bị ép dán lên bộ ngực Cố Bắc Mộ, mặt chạm vào cổ, cách một tầng áo ngủ nhẹ như giấy mỏng, xúc cảm da thịt mềm mại mập mờ làm tim cô đập nhanh hơn, miệng đắng lưỡi khô.

Đối phương là một cô gái, như vậy sẽ không có việc gì đâu, cô sờ sờ gương mặt nóng hổi, tự thôi miên mình.

Nhìn bộ dạng Cố Bắc Mộ mệt mỏi, Bạch Du phỏng đoán tối hôm qua cô ấy uống rượu vẫn chưa tỉnh táo hoàn toàn, mềm lòng ngủ cùng cô ấy thêm một tiếng.

9:30, hai người khoan thai rời giường, Bạch Du nhờ má Trần hâm lại bánh ngọt, mời Cố Bắc Mộ cùng ăn bữa sáng.

Lưu Như mỗi ngày chín giờ đều đi ra ngoài, Bạch Du rất may mắn Cố Bắc Mộ tỉnh lại đúng lúc, Lưu Như rất không thích người ngoài qua đêm ở nhà, không bắt gặp cũng sẽ không có tranh chấp.

Bạch Du rót sữa bò cho Cố Bắc Mộ: "Bữa sáng nhà chúng tôi chuộng kiểu Tây, hy vọng cô ăn quen."

Cố Bắc Mộ: "Khẩu vị của tôi sao cũng được ."

Bạch Du cắt chân giò hun khói, ngước mắt nhìn Cố Bắc Mộ: "Chẳng lẽ cô không thích ăn món nào?"

Cố Bắc Mộ nhìn vào mắt cô, khóe môi vẽ ra một nụ cười: "Nói ra sợ sẽ hù cô thôi."

Vẻ mặt Bạch Du tràn đầy hưng phấn: "Nói đi nha, tôi muốn biết!"

Từ đêm qua sau khi ngủ cùng nhau, đến Bạch Du cũng không phát hiện ra, thái độ của cô đối với Cố Bắc Mộ đã hoàn toàn khác.

Một thân ảnh gầy gò đột nhiên xông ra trước mắt, chen ngang trước mặt Cố Bắc Mộ, thanh âm bao hàm đe doạ: "Này! Ngươi là ai?"

Bạch Du tập trung nhìn vào, người này không phải là Đinh Tiếu Bạch đấy sao?

Thiếu niên mười sáu tuôit, mặc đồng phục màu trắng xanh, một đầu tóc vàng hoe nôn nôn nóng nóng, lông mày dày rậm nhíu thành hình chữ bát (八), giống con sói con trừng mắt nhìn Cố Bắc Mộ.

Cố Bắc Mộ không giận ngược lại còn cười, rút ra một điếu thuốc Bạc Hà, ngón giữa gảy nhẹ cầm đầu điếu thuốc: "Thật là biết che chở chủ nhân."

Thiếu niên giống như sói, trực giác quả nhiên rất chuẩn, có thể ngửi được hơi thở nguy hiểm này.

Bạch Du giữ chặt cánh tay Đinh Tiếu Bạch, đưa hắn đến trước mặt: "Tiếu Bạch, cô ấy tên là Cố Bắc Mộ, là bạn của chị."

Đinh Tiếu Bạch nhăn mày: "Sao tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô?"

"Hai bọn chị mới quen. Miệng em dính cái gì này?" Bạch Du lấy khăn ra, lau lau khóe môi Đinh Tiếu Bạch, dịu dàng như tỷ tỷ, "Cơm sáng ăn xong còn dính ở trên mặt."

Mặt Đinh Tiếu Bạch bỗng dưng đỏ lên, nhanh chóng lau lau khóe miệng: "Để tự em."

Cố Bắc Mộ nhìn một màn này, thở ra một hơi khói xanh, cười hừ.

"Tiếu Bạch, sao cháu lại ở đây?" Má Trần níu chặt lỗ tai Đinh Tiếu Bạch, kéo ra bên ngoài phòng, "Phu nhân đã hạ lệnh cấm túc, không cho cháu tùy ý vào nhà. Nhìn cháu đi, giầy còn chưa cởi!"

Đinh Tiếu Bạch thẹn quá hoá giận, đẩy tay má Trần ra, nhanh như chớp tông cửa xông ra: "Không vào thì không vào, có cái gì hay chứ!"

Bạch Du thấy hắn nổi giận đùng đùng rời khỏi, thở dài nói: "Bố Đinh Tiếu Bạch từng là cấp dưới của cha tôi, về sau trong một lần không chiến ở bên trong Bắc Quốc, chết trận sa trường. Mẹ hắn sau khi đi bước nữa, không mang theo Đinh Tiếu Bạch, cha tôi thu dưỡng hắn. Chỉ là mẹ tôi không cho hắn vào nhà, để hắn ở phòng người hầu ở bên ngoài."

Nói xong, lời nói của cô để lộ ra một tia áy náy.

Cố Bắc Mộ cười khẽ: "Đại khái giống như cha của hắn, là một con sói."

Sau bữa sáng, Bạch Du hẹn Cố Bắc Mộ đi dạo phố, lại bị Cố Bắc Mộ cự tuyệt.

Bạch Du hơi hơi cúi đầu, nghĩ thầm khả năng Cố Bắc Mộ có chuyện khác, hoặc là không muốn liên hệ với mình nữa.

Đây có lẽ là kết quả nên có, Cố Bắc Mộ là người Chu Truyện Diệu yêu thích, Chu Truyện Diệu lại là vị hôn phu của mình, hai người theo lý mà nói hẳn là quan hệ đối địch.

Thế nhưng là, vì sao cô lạ thất vọng như vậy?

Cố Bắc Mộ ngồi ở trên xe thể thao mui trần, hơi híp mắt, ngón tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương: "Vẫn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, trở về nghỉ ngơi thêm một chút."

Bạch Du ừ một tiếng, mắt lộ ra chân thành tha thiết: "Vậy cô trở về nghỉ ngơi thật tốt nhé."

Một tay Cố Bắc Mộ khoác lên cửa sổ xe, cằm nâng lên, đôi mắt sâu thăm thẳm ngưng lại nhìn cô: "Ngày mai, có thể hẹn cô phim không?"

Bạch Du thoáng sửng sốt, rồi sau đó gật gật đầu: "Được!"

Cố Bắc Mộ khởi động xe, ngoái đầu nhìn lại cười cười với cô: "Hẹn ngày mai gặp nhé."

Bạch Du nhìn xe thể thao màu đỏ dần dần đi xa, thở sâu, vui mừng rạo rực đầy tràn trong lòng, bước chân cũng trở nên bay bổng.

Cố Bắc Mộ, nhất định sẽ trở thành bạn tốt của cô.

Đến một ngôi nhà hai tầng, Cố Bắc Mộ đóng hàng rào lại, nhìn mặt đất được trải lên một tầng cát mịn hơi mỏng, xác định ngoại trừ bản thân không có người đặt chân qua, thong dong mà đi về phía hậu viện.

Thanh âm bồ câu xì xào, thanh âm vỗ cánh phần phật, không dứt bên tai.

Cố Bắc Mộ cũng rất thích thanh âm này.

Mở l*иg sắt ra, lấy ra một con chim bồ câu to màu xám khỏe nhất, treo một cái túi nhỏ trên móng vuốt của nó.

"Ăn no rồi, nên lên đường." Cố Bắc Mộ giơ tay, chim bồ câu màu xám theo mu bàn tay phật một tiếng bay ra, hướng về phía phương bắc ngày đêm trở lại quê hương nó.

Tương tự, cũng là cố hương của Cố Bắc Mộ.

Cố Bắc Mộ từ miệng hộp thuốc lá, đổ ra một điếu thuốc cuối cùng, đốt lên, hít sâu một hơi, nicotin khiến con người tê liệt thần kinh.

Đơn độc đã lâu, áp lực vô hình, giống như ngọn núi vờn quanh ép sát.

Chỉ có lúc hút thuốc lá, mới có thể không vui không buồn.

Nghiện thuốc lá càng ngày càng nặng rồi.